Nghe thấy Nhan Nhã Quỳnh nói thế, lòng anh càng đau đớn không chịu nổi.
Anh liếc nhìn NhanKiến Định, bế cô gái trong lòng lên xe: “Đừng nghĩ nhiều nữa.
Nhã Quỳnh, em phải tin tưởng anh và anh trai của em.
Chắc chắn bọn anh sẽ báo thù giúp Lê Quốc Nam.
Em phải tỉnh táo lại”
Không dễ gì Nhan Nhã Quỳnh mới ngừng được nước mắt, nhưng vừa nghĩ tới Lê Quốc Nam bị ném xuống sông, nước mắt lại như đê vỡ, rơi mãi không thôi.
“Rõ ràng đây là chuyện của nhà họ Nhanbọn em, vì sao… Rốt cuộc Trần Tuấn Tú muốn làm cái gì chứ? Gia đình em chưa từng làm mất lòng ông ta.
Rốt cuộc thì ông ta có ý định gì? A, Anh Tuấn, anh nói thử xem, ông ta có ý đồ gì!”
Những chuyện ngày xưa lần lượt hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, tới bây giờ cô vẫn không thể tin được rằng, người đã lớn lên cùng cô, giúp đỡ cô suốt bao nhiêu năm qua, lại đã chìm xuống biển khơi ngay trước mặt cô như thế.
Cho dù có đi tìm Trần Tuấn Tú để báo thù thì cũng có ích gì? Lê Quốc Nam cũng sẽ không trở về được nữal “Về nhà trước được không? Nhã Quỳnh, em hơi sốt rồi.”
Giang Anh Tuấn để cô tựa vào lòng mình, cau mày lấy tay kề lên trán cô, nhiệt độ hơi cao.
Vẻ mặt cô vừa nãy còn thấy tái nhợt nhưng bây giờ lại hơi ửng đỏ.
“Anh Tuấn, em… Chúng ta xuống dưới tìm thử đi, tìm thử coi được không? Có khi… Có khi anh Nam trốn ra được rồi, a…”
Mặc dù lúc trước cô không gặp phải nguy hiểm đáng sợ như Lê Quốc Nam bây giờ, nhưng cô mang theo con mình mà vẫn có thể bình yên vô sự trốn thoát được, thì có khi nào anh Nam cũng gặp may mắn, cũng được người nào đó cứu lên rồi cũng nên.
Nói tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xá!
c “Yên tâm, anh đã dặn dò người đi tìm rồi.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của em và NhanKiến Định.
Nhã Quỳnh, anh dẫn em tới bệnh viện trước được không? Chỗ anh trai em anh sẽ bảo Lâm Tiến Quân đến coi thử”
Giang Anh Tuấn cẩn thận từng ly từng tí đẩy mái tóc bị mồ hôi thấm ướt đang