“Ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả, nếu như nhà họ Lê vẫn chưa phá sản thì cậu có thể cút đi được rồi”
Trần Tuấn Tú không còn kiên nhẫn để nói chuyện với một người vô tích sự như thế này.
Mới nói mấy câu đã cảm thấy rất phiền phức rồi, dứt khoát đuổi ra ngoài, đuổi ra xa thì có thể mãi mãi không thấy mặt nữa.
“Con đi ngay đây: Trần Hiền quay người rời khỏi, anh ta lái xe đến nhà họ Lê, mang theo một đám vệ sĩ.
Anh ta mang theo một đống đồ đi thẳng vào bên trong.
“Nhà họ Lê chúng tôi không chào đón cậu!”
Người nhà họ Lê ở ngoài đón khách cũng không phát hiện ra cái gì không đúng nhưng Kiều Loan chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Người nhà họ Trần tới đây chắc chắn là không có ý tốt, sao có thể để rắn vào cửa được chứ.
“Có thể bác Loan hiểu nhầm rồi, tôi và ông cụ Quý đã hẹn nhau từ trước.
Nếu bác không tin thì có thể gọi ông ấy hỏi một chút là được.
”
Kiều Loan sững sờ, bà ấy nhìn thấy ông cụ Quý hôm nay khỏe như vâm thì kinh ngạc suýt nữa không nói nên lời.
Một lúc sau bà ấy mới nói với vẻ do dự: “Vậy… để tôi hỏi một chút.
”
“Bố, vì sao bố lại lui tới với người nhà họ Trần chứ, rõ ràng chuyện này đều là người nhà họ Trần sai.
”
Bà ấy không trách Trần Hiền là đã rộng lượng lắm rồi, không ngờ rằng anh ta lại tìm tới tận cửa.
Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức nào cải “Trân Hiền có dã tâm rất lớn, con yên tâm đi, bây giờ cậu ta tạm thời còn chưa dám làm ẩu trong nhà họ Lê đâu.
Ông cụ Quý thở dài một hơi.
Kiều Loan không thích cách làm của nhà họ Trần, huống chi bọn