Trần Hiền trực tiếp cởi áo khoác ra rồi thuận tay lau máu trên mặt.
Anh ta nhìn căn phòng hỗn loạn thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Trần Hiền, hai bố con cậu sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.
Bây giờ nhà họ Lê vẫn là do tôi câm quyền, tôi không chào đón cậu, bây giờ cậu còn chưa khống chế được nhà họ Lê.
Cút đi, cút ngay cho tôi!”
Ông cụ Quý vừa nói vừa ho khục khục, ông ho đến nỗi mà không cúi người dậy được, cả người ông ta như ghé hẳn lên mặt bàn.
Trong lòng ông cụ Quý cảm thấy rất đau thương, nhà họ Lê phải sụp đổ trong tay của ông ta rồi.
Ông ta càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng căm uất.
Sau đó ông cụ Quý lại phun ra thêm một ngụm máu nữa rồi ngã xuống dưới đất mà chìm vào hôn mê.
*A, tôi còn chưa động vào ông cái nào mà ông đã hôn mê rồi, già yếu đến thế cơ đấy.
Vậy thì mấy năm nay cũng khá là may mắn đấy nhỉ, còn có thể bảo vệ được nhà họ Lê tới tận bây giờ!”
Trân Hiền dạo bước qua rồi nhíu mày nhìn ông cụ Quý đang nằm hôn mê dưới đấy.
Máu trên bàn vẫn đang nhỏ giọt xuống đất.
Trần Hiền đứng qua bên cạnh một chút, trong mắt anh ta toàn là cười trên nỗi đau của người khác.
Chủ nhà đã té xỉu rồi, Trần Hiền đi dạo trong phòng hai vòng rồi chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài một cách ung dung.
“Ông cụ đâu? Tạo sao chỉ có mình cậu đi ra”
Kiều Loan không yên tâm nên vẫn luôn canh giữ trước cổng.
Bà ấy thấy có mỗi mình Tr@n Hiền đi ra thì sắc mặt tái đi, vội vàng kéo.
anh ta lại rồi truy hỏi.
“Muốn biết thì tự đi vào xem là được rồi.
Chẳng lẽ bà nghĩ rãng bà kéo tôi như thế này.
thì tôi sẽ nói cho bà chắc? Hay là bà cảm thấy