Lúc Giang Anh Tuấn nắm lấy tay của Trần Nhật Linh lướt qua bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh thì anh không thèm nhìn cô lấy một cái mà cứ di thẳng vào phòng bao vip ở cuối hành lang.
Lý trí của Nhan Nhã Quỳnh cho cô biết sự vui buồn mừng giận của Giang Anh Tuấn đã sớm không còn liên quan đến cô nữa.
Hôm nay dù cho anh có nắm tay Trần Nhật Linh hay thân mật với ai hay là kết hôn với ai thì cũng đều không có liên quan gì đến cô, nhưng cô vẫn không khống chế được ánh mắt của mình mà nhìn theo họ.
Nhìn họ tay trong tay bước đi xa, gần gũi lại còn thân mật, tim cô như bị đâm một nhát thật đau.
“Sao hả, câm rồi sao? Người vừa nãy có phải cậu Tuấn không? Là người yêu trước đây của cô phải không? Chậc chậc, chắc không phải cô vẫn còn hi vọng cậu ta có thể thu nhận cô đấy chứ? Tôi nói cô Nhã Quỳnh của ngày xưa nghe, làm người nếu có mơ cũng phải mơ có giới hạn…”
“Câm mồm!”
Nhan Nhã Quỳnh tắt nụ cười, lạnh lùng nói.
Người đàn ông ngây ra, tưởng rằng vừa nãy mình đã nghe nhầm nên không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: “Cô nói cái gì?”
Nhan Nhã Quỳnh lại mỉm cười, làm như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tôi nói, cậu Quốc Thiên vừa nãy chẳng phải cậu nói sẽ thu nhận tôi sao? Tôi bằng lòng.
”
Cậu Quốc Thiên khẽ chau mày, cười giễu cợt một tiếng, nói thật chẳng qua chỉ là chơi đùa chút thôi vậy mà con ngốc này lại tưởng là thật, nhưng dù sao thì cũng từng là người đẹp có tiếng bậc nhất ở Hải Phòng, anh ta vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Nhưng anh ta vẫn chưa cười được bao lâu thì Nhan Nhã Quỳnh lại nói: “Nhưng mà muốn Nhan Nhã Quỳnh tôi gả đi phải có hai điều kiện, một là cưới xin đàng hoàng hai là sính lễ ba ngàn tỷ, thiếu một thứ cũng không được, nếu như cậu có thể thỏa mãn hai yêu cầu đó của tôi thì bây giờ tôi sẽ có thể đi với cậu.
”
“Cái gì?”
Lần này anh ta chắc chắn mình không nghe nhầm: “Cưới xin đàng hoàng, sính lễ ba ngàn tỷ? Nhan Nhã Quỳnh, cô đang muốn chơi tôi đấy à?”
Lúc này Ngô Quốc Thiên cũng đã gần tỉnh rượu, anh ta nắm chặt lấy hai tay của Nhan Nhã Quỳnh, Nhan Nhã Quỳnh giằng co một lúc nhưng không thoát ra được bèn từ bỏ việc chống trả, nhìn anh ta chằm chằm và không