Người quản gia bối rối, nhưng ông ta vẫn làm hết phận sự gật đầu, sau đó xoay người đi sắp xếp.
Hai mươi phút sau, khi ông cụ Chánh bước vào biệt thự của nhà họ Giang, quản gia đã sắp xếp xong mọi thứ, ngay cả bút ghi âm cũng đã được sửa sang và gửi đi.
Hiệu suất làm việc cao kinh người.
Phòng bệnh đơn ở tầng cao nhất yên tĩnh thoải mái, trên tay Giang Anh Tuấn cắm một cây kim tiêm, trong bình treo lên cao, dung dịch dinh dưỡng theo đường ống uốn lượn truyền vào cơ thể qua cánh tay, chậm rãi tẩm bổ lại những hao tổn mấy ngày trước đó của anh.
Hai vệ sĩ cao to đứng ở cửa, ngăn lại hầu hết những người đến thăm bệnh.
Trần Nhật Linh đã đến đây mấy lần, nhưng chưa lần nào vào được.
Lần này, cô ta liếc nhìn quản gia bên cạnh, người đưa cô ta tới đây, trái tim lại một lần nữa có nhịp đập, yên tâm bước về phía trước.
Vừa bước tới cửa, hai tên vệ sĩ khi trước nhất quyết nói không cho cô ta vào, nhưng bây giờ lại giống như không nhìn thấy cô ta, mắt cũng không liếc lấy một cái, mặc cho cô ta bước vào trong.
Trần Nhật Linh đi vào phòng bệnh nhìn thấy Giang Anh Tuấn ở trên giường, vẫn có chút giật mình.
Cố gắng nhiều lần như vậy, nếu biết sớm đi cùng với quản gia có thể vào đây, cô ta đã chạy ngay tới nhà họ Giang cầu xin giúp đỡ, chứ không cần phải hết lần này đến lần khác tới đây như vậy.
“Công việc giải quyết xong rồi thì đi mang tất cả tài liệu chưa được xử lý ở công ty đem qua đây.
”
Giang Anh Tuấn không ngẩng đầu, biết rằng người bình thường không vào đây được, cũng lại không thấy hai vệ sĩ phát ra tiếng động gì, nên nghe thấy tiếng mở cửa trong tiềm thức liền cho rằng là trợ lý của anh quay lại, mặt không cảm xúc vừa xử lý công việc riêng vừa nói.
“Anh Tuấn, là em, lần này em tới là có chuyện muốn nói với anh, là.
.
”
Biết Giang Anh Tuấn không muốn nhìn thấy mình nên Trần Nhật Linh nói lý do mình đến đây trước, vừa muốn nói ai đã đưa cô ta đến đây nhưng quay đầu lại thì phát hiện quản gia