“Tất nhiên là chuyện mà bây giờ cậu quan tâm nhất rồi, nhưng chuyện tôi biết là mười năm trước, không biết cậu có hứng thú nghe không?”
Giang Vân Chánh che giấu nhiều năm như thế là vì người đó còn chưa đụng tới ông ta.
Bây giờ người đó đã chạm tới ông ta rồi thì những người ngông cuồng tự đại đó cũng không cần thiết có mặt trên thế giới này nữa.
Giang Vân Chánh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông ta dần trở nên âm trầm.
“Nếu ông muốn nói thì tất nhiên tôi sẽ có hứng thú nghe.
Chỉ là không biết những gì ông biết có phải là thật hay không?”
Quả nhiên những thế hệ lớn tuổi của thành phố Hải Phòng đều biết một chút gì đó về chuyện của mười năm trước, chỉ là không có ai chủ động nói ra…
NhanKiến Định siết chặt hai tay mới có thể đè ép sự tức giận trong lòng mình.
Nếu như năm xưa có người đứng ra nói hai câu, ngăn cản một chút thì em gái của anh ấy cũng không cần phải chịu khổ trong năm năm kia…
“NhanKiến Định, tôi cũng xem như là nhìn cậu và Nhan Nhã Quỳnh trưởng thành.
Không phải là tôi không muốn giúp đỡ chuyện năm đó, mà là không thể giúp đỡ…”
Giang Vân Chánh thở dài một hơi, giấu diếm một chuyện trong lòng tận mười năm, không những người trong cuộc khổ sở mà ông ta cũng chưa từng được dễ chịu.
Nếu không phải là thằng nhóc Giang Anh Tuấn kia cứ nhất quyết phải ở bên con gái nhà họ Nhanthì nói không chừng những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng duyên phận ai mà nói được chứ… đều là nghiệp cảiI
“Dù sao tôi cũng không phải là người tham dự trong chuyện năm đó, tất nhiên ông nói cái gì thì chính là cái đó rồi!”
Không thể giúp? A, nói đường hoàng như thế nhưng thật ra cũng là muốn bo bo giữ mình mà thôi! Lòng người lương bạc, NhanKiến Định lăn lội trong giới làm ăn nhiều năm như thế rồi thì cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ấy cũng đã quen thuộc từ lâu.
NhanKiến Định dựa vào ghế rồi nhìn Giang Vân Chánh với vẻ