Khi tỉnh dậy, thứ đập vào tâm mắt của Nhan Nhã Quỳnh là một chai nước muối được treo trên cao, cô có chút bối rối, trong lúc nhất thời không nhận ra bản thân đang ở đâu.
Bởi vì ngủ quá lâu nên đôi môi của cô nhợt nhạt và khô ráp, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy một cô gái hốc hác, tiều tụy.
“Nhã Quỳnh, em tỉnh rồi! Em cảm thấy cơ thể thế nào? Có khó chịu ở chỗ nào không?”
Lê Quốc Nam không ngờ Nhan Nhã Quỳnh lại tỉnh dậy muộn như vậy, cả buổi chiều anh ta đều ở trong trạng thái vô cùng hoảng sợ.
Lúc này anh ta nhìn thấy người đã tỉnh lại thì lập tức vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Nhan Nhã Quỳnh sửng sốt, sau đó cô mới sực tỉnh.
Cô dùng sức nhấc người dựa vào lưng của Lê Quốc Nam: “Anh Nam, em thấy không sao nhưng bụng có hơi đau”
Cô vừa nói vừa chớp mắt nhìn Lê Quốc Nam, quần áo của cô hơi xộc xệch, dáng vẻ vô cùng yếu đuối.
“Nhã Quỳnh, em hãy chịu đựng một chút.
Chờ khoảng thời gian này trôi qua, anh Nam sẽ đưa em trở về nước Mỹ”
Mặc dù biết Nhan Nhã Quỳnh đang giả vờ nhưng Lê Quốc Nam vẫn không khỏi đau khổ.
Anh ta chạm nhẹ lên đôi má ấm áp của cô, lúc này trong lòng anh ta mới cảm thấy tốt hơn một ít.
“Anh có chuẩn bị một chút canh cho em, lát nữa em uống xong rồi nghỉ ngơi cho thật tốt”
“Vâng ạ, em đã để anh Nam phải phiền lòng rồi.
Anh cũng mau trở về nghỉ ngơi đi, em ở đây không sao đâu.”
Sau đó nhận lấy bát canh mà anh ta đưa, trên khuôn mặt của Nhan Nhã Quỳnh dần hiện lên với nụ cười.
Một ngày rồi cô chưa ăn được gì vào bụng, cô đã sớm đói không chịu nổi.
Nhưng dù sao thì cô cũng là người vừa “đẻ non”
nên không thể đụng vào rất nhiều thứ, có canh uống cũng đủ để cô vui vẻ rồi.
Lê Quốc Nam biết rằng anh ta ở đây có thể sẽ gây trở ngại cho cô vào ngày mai.
Anh ta gật đầu, đôi môi mím lại như thể có thâm thù đại hận nhưng sau đó anh ta vẫn quay đầu rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi phòng bệnh đã yên lặng, Nhan Nhã Quỳnh lấy tờ khai đặt trên đầu giường, cô nhẹ nhàng chụp lại tấm