Con trai nói liên miên không ngừng, ngôi trong xe dựa vào trong lòng Nhan Nhã Quỳnh, không hề có ý định từ bỏ.
“Hướng Minh, mẹ nhớ là con thích chú ấy mà, bây giờ lại sao vậy? Chú ấy chính là bố của con đấy!”
Dí trán Hướng Minh một cái, thả người ngồi ngay ngắn trên ghế, Nhan Nhã Quỳnh có chút dở khóc dở cười, thái độ chuyển biến này cũng nhanh quá đi! Rõ ràng trước đó còn có vẻ rất thích, bây giờ lại bắt đầu chê.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, sao có thể nói làm một được, mẹ đừng quan tâm, đợi lát nữa mẹ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn tìm Chú Tuấn, có một số việc cần phải nói rõ.”
NhanHướng Minh ôm lấy gương mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói.
Nhan Nhã Quỳnh cười tủm tỉm ngồi bên cạnh, xoa mái tóc mềm của cậu bé: “Yên tâm, mẹ có chuyện gì mà chưa từng trải qua! Nhất định có thể bảo vệ bản thân, có điều có việc này mẹ cũng muốn hỏi con một chút, Hướng Minh có muốn có em gái không?”
Trong bệnh viện số một ở Hải Phòng, nằm tại trung tâm thành phố, về vấn đề an toàn thì cũng không cần lo lắng, chỉ là vẫn có mấy phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, lén lút mai phục xung quanh, muốn có được tin độc nhất vô nhị, đúng là đáng ghét.
Nhan Nhã Quỳnh xuống xe, tránh thoát khỏi hai phòng viên, dẫn theo Hướng Minh vượt qua hung hiểm đi vào phòng bệnh.
Mở cửa ra, còn chưa đi vào, đã nhìn thấy một đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen nằm trên giường.
Nhan Nhã Quỳnh đi vào, dở khóc dở cười ngồi trên ghế: “Anh Tuấn, đêm hôm khuya khoắt anh tính làm gì?
Quần áo trên người ở đâu ra thế, ai thay cho anh rồi, có vài thứ em để quên ở bệnh viện nên tới lấy: Anh mấp máy môi, cái gì cũng không nói, yên lặng đắp kín chăn, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra xóa đi một hàng chữ trong bản ghi nhớ.
Hai người không nói gì, trong phòng yên tĩnh lạnh lùng, Nhan Nhã Quỳnh dứt khoát qua