Phất phất tay, không để ý Trần Hiền nữa, NhanNhật Linh chỉ đi một mình.
Lúc này, Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi trong phòng họp, người ở TQT đến cũng gân như đầy đủ, ở đây có hai mươi người, đại khái một nửa người ở đây đều có vẻ khó chịu, còn lại một nửa thì có hai phần ba là bình thường, còn một phần ba thì không nhìn ra có tính toán gì.
Một thân âu phục đen, Nhan Nhã Quỳnh hôm nay cố ý ăn mặc cho mình trông già dặn một chút, ngồi ở chủ vị, nhìn đám người bên dưới, nhất thời trong lòng cô đầy cảm xúc ngổn ngang.
Cũng không phải lần đầu tới TQT, lúc ấy công ty mới thành lập ở Mỹ, cô cũng coi là khách quen, ba ngày hai lần dẫn theo Hướng Minh qua xem một chút, nhìn xem anh trai có nghỉ ngơi tốt không, thuận tiện đi ra ngoài cho đỡ ngột ngạt.
Có điều sau khi công ty đi vào quỹ đạo, số lần tới của cô liền giảm đi, sau khi vê nước thì càng ít, đã rất lâu rồi mới về lại ngồi ở vị trí này cô cũng có chút áy náy.
Nhớ lại ánh mắt động viên hồi sáng của Giang Anh Tuấn dành cho cô, Nhan Nhã Quỳnh hít sâu một hơi, ánh mắt tỏa ra vẻ kiên định, cô luôn trốn dưới cánh chim của người khác, bây giờ cũng cần cố gắng lớn lên, chỉ mong tương lại có thể bảo vệ người mình yêu thương.
“Cô Quỳnhlần này tới chủ yếu là muốn làm gì? Bây giờ chủ tịch Định không có ở đây, tuy nói cô là em gái của anh ấy, nhưng tùy tiện nhúng tay vào chuyện của công ty cũng không tốt lắm!”
Một người phụ nữ ngồi ở vị trí cuối cùng mở miệng nói lời khó dễ, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhan Nhã Quỳnh bị vẻ lãnh đạm của cô ta hấp dẫn, giương mắt nhìn sang, chớp mắt một cái, đối diện với ánh mắt của người phụ nữ, cô cũng cảm giác được địch ý và sự khinh thường của người đó, dường như là bất mãn với một tổng giám đốc từ trên trời rơi xuống này, giọng điệu có chút khó chịu.
“Xin lỗi, xin hỏi cô là quản lý một bộ phận nhân viên công tác, có lẽ cô còn chưa rõ, lúc anh trai tôi đi cũng đã dặn dò! Nếu như tôi tới thì tôi có thể tự chọn chức