Giang Anh Tuấn lườm cô một cái: “Đụng vào vết thương của anh là lại rách ra bây giờ.
Nhan Nhã Quỳnh nháy mắt sửng sốt, ngốc nghếch nhìn anh, quả thật là ứng với câu nói, tự tạo nghiệp không thể sống.
Nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tâm trạng Giang Anh Tuấn rõ ràng tốt hơn nhiều, động tác lưu loát chiếm không ít tiện nghi, mới lưu luyến không rời: “Ăn đồ trước đi, mang về cái gì đấy? Chiều anh chỉnh sức cho em một chút, sau đó em hãy xem lại.
Chiếm được tiện nghi đương nhiên phải bỏ ra một chút, Giang Anh Tuấn ra tay xong thì thu dọn cơm trưa, Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhăn nhó bước xuống giường.
Đang từ tốn ăn cơm, cũng sắp ăn xong thì cửa lại bị gõ.
Nghĩ đến chuyện anh dặn dò trước đó, Giang Anh Tuấn để đũa xuống gọi vào.
“Chủ tịch, đã tra rõ ràng, Trần Tuấn Tú và NhanNhật Linh ở trong quán cà phê hơn một tiếng, người được phái đi biệt thự nhà họ Trần trở lại báo cáo, Trần Hiền phản Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần đã loạn thành một bầy rồi, NhanNhật Linh bị bắt được, nhốt trong tầng hầm của biệt thự, anh xem xử lý thế nào?”
Lâm Tiến Quân không ở đây, phía sau cũng có trợ lý, tuy làm việc không lưu loát bằng Lâm Tiến Quân, nhưng cũng có thể sử dụng.
Trong lòng Giang Anh Tuấn thoáng có chút ghét bỏ, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.
“Trân Tuấn Tú và Trần Hiền nói những gì? Còn có thể tra được NhanNhật Linh lúc nào về nước không, sau khi về nước làm những việc gì? Còn có vì sao cô ta lại cùng Trần Hiền làm loạn… Đây một bụng nghi vấn, Nhan Nhã Quỳnh không để ý tới Giang Anh Tuấn, mở miệng hỏi.
Vấn đề quá nhiều, trợ lý cũng không biết nên nói gì trước, nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn Giang Anh Tuấn một cái: “Vì sao NhanNhật Linh ở cùng với Trần Hiền tạm thời chưa tra ra, Dương Thừa Húc bị Dương Minh Hạo đưa ra nước ngoài trước, bây giờ chưa tra rõ đang ở đâu, NhanNhật Linh và Dương Thừa Húc đại khái là lúc đó tách ra, nguyên nhân thì có liên quan đến Dương Minh Hạo.
“Chuyện Trần Tuấn Tú nói với NhanNhật Linh, lúc đó người của chúng tôi không đứng quá gần”
“Loáng thoáng nghe được một chút,