“Nhã Quỳnh tạm thời giúp anh lộ mặt mấy lần là được rồi.
Anh còn có những chuyện khác cần phải đi xử lý, yên tâm đi, vết thương trên người anh không sao đâu!”
Biết Nhan Nhã Quỳnh đang nghĩ gì trong lòng, Giang Anh Tuấn võ võ tay của cô, sắc mặt nghiêm túc, nói giọng lạnh lùng.
“Mấy chuyện này chờ ông nội khỏe lại rồi nói sau”
Tuổi tác của ông cụ Chánh cũng coi như là không nhỏ.
Bệnh tim có nặng cũng có nhẹ, nhưng khi xảy ra ở trên người người già thì dù tình huống có như thế nào cũng sẽ không quá lạc quan, Nhan Nhã Quỳnh nhìn Giang Anh Tuấn cười gượng.
Thời gian chờ đợi hẳn là khoảng thời gian khiến cho người ta lo lắng nhất trên đời này.
Mỗi giây phút trôi qua đều bị dày vò, Nhan Nhã Quỳnh đổ mồ hôi khắp người, nhìn đồng hồ vô số lần, cuối cùng cửa phòng giải phẫu mới mở ra.
Bác sĩ mang vẻ mặt mỏi mệt cởi khẩu trang ra, gật nhẹ đầu với Giang Anh Tuấn: “Tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Có điều, vẫn còn cần phải quan sát kỹ lưỡng mới có thể đi đến kết luận được.
Lần này sức khỏe của ông cụ bị tổn thương nặng, e là..
“
Người đã già thì sẽ luôn xảy ra chuyện này, chỉ là khi biết được rõ ràng chính xác rồi vẫn khiến cho đáy lòng người ta khó chịu.
Giang Anh Tuấn sửng sốt thật lâu, mãi đến khi Nhan Nhã Quỳnh đứng dậy tiễn bác sĩ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thân.
Mặc dù ông cụ từng làm rất nhiều chuyện mà anh không thích, nhưng dù sao cũng là ông nội đã ở bên cạnh anh từ nhỏ cho đến khi lớn lên, trong lúc nhất thời Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy hơi không chấp nhận nổi.
“Anh Tuấn, em dẫn anh đi xem ông nội nhé!”
Có ngàn vạn lời nói nhưng khi đến được bên miệng thì lại không nói ra lời, Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp đôi mắt ướt át, cố gắng kiềm chế nước mắt trên khóe mắt rồi đẩy Giang Anh Tuấn đi lên phía trước.
Cô bước từng bước một chậm rãi đi đến bên ngoài phòng