Trong bệnh viện, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới ngủ dậy, hôm qua trằn trọc cả đêm, tâm trí cô đều nghĩ về chuyện của Lê Quốc Nam, cuối cùng ngủ quá muộn, kết quả đến bây giờ mới tỉnh lại.
“Đêm qua ngủ có ngon không?”
Nhận thấy Nhan Nhã Quỳnh đã thức giấc, Giang Anh Tuấn đặt tài liệu trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Hơi khó ngủ một chút, Anh Tuấn, sao anh dậy sớm vậy?”
Nhan Nhã Quỳnh ôm lấy chăn bông, từ trên giường ngồi dậy, cô tựa vào đầu giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, khuôn mặt ửng hồng lộ ra bộ dạng mơ mơ màng màng.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy cảnh này, tâm tình chợt có chút ngứa ngáy.
“Có chuyện cần phải xử lý.
Ông nội bây giờ còn đang hôn mê, anh đương nhiên cần phải tỉnh táo.
Em ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm”
Nhìn cô gái đang mơ ngủ kia, trong mắt Giang Anh Tuấn tràn ngập ý cười, anh nói khế vì Sợ quấy rầy cô.
“Không ngủ nữa, em cũng nên dậy rồi”
Sau khi vuốt vuốt mái tóc bù xù, Nhan Nhã Quỳnh lắc lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.
dậy, cô tựa vào đầu giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, khuôn mặt ửng hồng lộ ra bộ dạng mơ mơ màng màng.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy cảnh này, tâm tình chợt có chút ngứa ngáy.
“Có chuyện cần phải xử lý.
Ông nội bây giờ còn đang hôn mê, anh đương nhiên cần phải tỉnh táo.
Em ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm”
Nhìn cô gái đang mơ ngủ kia, trong mắt Giang Anh Tuấn tràn ngập ý cười, anh nói khẽ vì Sợ quấy rầy cô.
“Không ngủ nữa, em cũng nên dậy rồi”
Sau khi vuốt vuốt mái tóc bù xù, Nhan Nhã Quỳnh lắc lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.
( Giang Anh Tuấn bật cười nhưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Ngồi tỉnh táo được một lúc, Nhan Nhã Quỳnh mơ màng bước ra khỏi giường, xỏ dép rồi lững thững đi vào phòng tắm.
Đợi tới lúc cô đi ra thì đã khôi phục thành bộ dạng