“Vậy được, đi bắt ai, phải chết hay để sống, tôi cần biết lai lịch quan hệ của người này, còn phải… Người đàn ông mới nói được một nửa đã bị Trân Nhật Linh ngắt lời: “Anh chỉ phải đi bắt một người phụ nữ.
Tôi không biết anh từ lúc nào rụt rè như vậy, có phải bị truy nã nên sợ rồi không?”
Người nọ hừ lạnh một tiếp, dập điếu thuốc, đứng dậy ôm lấy Trần Nhật Linh từ phía sau.
“Anh làm gì vậy? Buông ra!”
Cô ta sợ hãi, cảm giác buồn nôn từ trong lồng ngực dâng lên, Đinh Tiến Đạt động tay động chân, sờ soạng được mấy cái.
“Đương nhiên là không sợ rồi, chỉ cần cô Nhật Linh cùng tôi làm tình, không có gì là Đinh Tiến Đạt tôi không làm được, dù sao chết dưới hoa mẫu đơn cũng là quỷ phong lưu mà”
Trần Nhật Linh bị giữ chặt, ném lên giường.
“Đinh Tiến Đạt!”
Cô ta kêu lên, bò nhanh xuống giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt: “Tên là Nhan Nhã Quỳnh, cô chủ của tập đoàn Á Đông, là tình nhân của Hoáắc Anh Tuấn trong bốn năm, ông cụ Chánh đã can thiệp, nói muốn đuổi ra nước ngoài nên anh yên tâm, anh sẽ không chết được đâu”
Trân Nhật Linh tóc tai bù xù, trên mặt ửng hồng trông có chút xấu hổ.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, lúc nãy tôi đã nói, Đinh Tiến Đạt tôi sẽ không để cho cô Nhật Linh đây phải chịu đựng những chuyện này.
Lúc nào, địa điểm giao hàng ở đâu?”
Thấy không còn hy vọng gì nhưng Đinh Tiến Đạt vẫn chưa thỏa mãn liếc nhìn Trần Nhật Linh, đưa lưỡi liếm chiếc răng ở hàm sau, quay lại lười biếng ngả người ra ghế sô pha.
“Trong vòng ba giờ, ở nhà kho phía sau khách sạn, nơi gần biển chỗ vách đá dốc nhất: Thực lực chênh lệch rất lớn nên cô ta không thể đấu với người đàn ông