Lúc này Trần Nhật Linh đang ngồi trên máy bay, thoải mái đắp một cái chăn bông.
Cô ta đã vứt những chuyện của Trần Hiền ra sau đầu từ lâu, vốn dĩ cô ta còn tức giận vì Trần Hiền hành động quá liều lĩnh, có điều việc này cũng giúp cô ta rất nhiều.
Sau một cuộc náo loạn ầm ĩ của anh ta, những người đi theo cô ta đã mất đi không ít, thể nhưng lại có một chuyện vui mừng ngoài ý muốn, vốn dĩ cô không định đi gặp Lê Quốc Nam, lúc này có thể đi nhìn một chút rồi.
Máy bay không ngừng quay lòng vòng, trong màn đêm dày đặc, chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Có người vui vẻ, có người buồn rầu, cả nhà Giang Anh Tuấn được đoàn tụ, tuy rằng phần giữa có những chuyện nhỏ xảy ra, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.
Lúc này Dương Minh Hạo sắp phát điên rồi, từ hai mươi mấy năm trước, từ lúc ông ta làm chủ tịch UBND của Hải Phòng, chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế này.
Không những mất đi Trần Tuấn Tú, bây giờ cả nhà họ Trần cũng náo loạn, thể lực kinh doanh bao nhiêu năm của ông ta cũng mất gần một nửa, cho dù ông ta có giỏi kiềm chế như thế nào, cũng không khỏi phải chửi thề.
“Vẫn chưa tìm được Trần Tuấn Tú sao? Trần Hiền nói những gì rồi?”
Mặt Dương Minh Hạo trầm lại, ông ta dựa vào ghế, một tay ấn mi tâm, một tay cầm chặt lấy tay ghế, khớp tay trắng cả lên, có thể thấy đã dùng không ít lực.
“Đã tìm cả một buổi chiều rồi, vẫn không có một chút tin tức nào, bên cảnh sát nghĩ rằng Trần Tuấn Tú đã ôm quan tài theo dòng nước trôi đến nơi khác.
Có khả năng người vẫn còn sống.
Bên Trần Hiền vẫn không có tiến triển gì, anh ta vẫn không chịu nói, chúng ta không có đủ chứng cứ, không thể nhốt anh ta lại.”
Thư ký cung kính đứng trước mặt, báo cáo với Dương Minh Hạo.
Anh ta cúi đầu, không dám cả lau mồ hôi trên trán.
Anh ta đã đi theo Dương Minh Hạo lâu rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế hung ác như vậy của ông ta.
“Đồ bỏ đi, toàn là lũ vô tích sự.
Thông báo xuống dưới, muộn nhất là ngày mai, còn sống thì phải nhìn thấy người, đã chết thì phải nhìn thấy xác, nếu khôn…”
Ánh mắt của Dương Minh Hạo hung ác, mặt trầm lại nhìn thư ký, vẻ mặt không biểu cảm, hai mắt tối đen, ánh đèn vàng chiếu xuống, nửa mặt ông ta bị giấu trong bóng tối, làm ông ta trông càng gian xảo hơn, giống một người có tâm tư không thể đoán được.
Không đợi