Nhan Nhã Quỳnh không muốn ngủ chút nào, đôi mắt to chớp chớp nhìn lên trần nhà, cái nóng trên mặt cô cũng dần dần rút đi.
“Không ngủ được à? Vậy chúng ta tâm sự đi.”
Giang Anh Tuấn nghiêng đầu qua, hai tay dùng sức để chống nửa thân lên, dựa vào đầu giường.
Vết thương trên đùi thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là phần xương cốt chưa nối lại hoàn chỉnh, chưa được dùng quá nhiều sức thôi.
Nhan Nhã Quỳnh nghiêng đầu nhìn sang, thấy anh vụng về ngồi dậy, cô hơi im lặng rồi đột nhiên trở mình, ghé lại gần anh, rồi xích xuống thấp một chút.
Đôi môi cô dán lên bắp đùi của anh, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp quần mỏng manh, phả vào vết thương.
Cho dù hai người đã làm chuyện thân mật, nhưng cái hôn nhẹ nhàng và trìu mến như thế vẫn có thể gợi lên ngọn lửa từ sâu trong lòng Giang Anh Tuấn, khiến cảm xúc của anh dao động.
Đôi con người của Giang Anh Tuấn dừng lại ở đôi môi của Nhan Nhã Quỳnh, cánh môi đỏ tươi xinh đẹp.
Vết thương ở chân vốn đang đau đớn đột nhiên truyền tới cảm giác thoải mái, thân thể anh căng cứng trong nháy mắt, bàn tay đặt trên đầu gối hơi động đậy, xoa xoa một hồi, cuối cùng vẫn giơ ra, để ở dưới nách cô, rồi kéo cô lên như xách em bé, đặt trước mặt mình.
Ngón tay trái của anh hơi nhúc nhích, để dưới ót Nhan Nhã Quỳnh, hôn hôn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Nhan Nhã Quỳnh.
Nhan Nhã Quỳnh ngửa đầu ra sau, cọ cọ lòng bàn tay của anh.
“Không sao, đừng lo lắng.”
Giang Anh Tuấn liếm môi một cái, giọng nói khàn khàn kiềm chế.
Nhan Nhã Quỳnh ừ một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô lấp lánh ánh sao, sáng động lòng người.
Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng cúi người xuống, dựa vào ngực Giang Anh Tuấn, đau lòng mở miệng: “Sau này phải nhớ kĩ một điều là tự chăm sóc bản thân cho tốt, em đang giấu một thứ trong phòng mình, chờ anh hồi phục roi nhớ đi tìm nhé.”
“Nhớ kĩ là chân phải khỏi han rồi mới có thể đi tìm, ở trong phòng của em tại biệt thự nhà họ Nhannhé!”
Giang Anh Tuấn run lên một chút rồi mới