Trở lại phòng bệnh, đèn trong phòng vẫn còn bật, Giang Anh Tuấn mím môi, gõ cửa rồi đi vào.
Cửa vừa mới mở ra, cậu bé đã vội vàng nhảy xuống giường chạy tới chỗ anh.
Khuôn mặt đỏ bừng giàn giụa nước mắt, nhìn về phía sau anh, ánh mắt Hướng Minh dần trở nên mất mát.
“Bố, có phải là mẹ không cần chúng ta nữa không…”
Uể oải cúi thấp đầu đứng trước mặt Giang Anh Tuấn, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu bạn nhỏ phải xa mẹ mình như thế này.
Đến bây giờ cậu bé vẫn không thể tin nổi, trên mặt chỉ còn lại vẻ mất mát.
“Hướng Minh đừng khổ sở.
Mẹ con chỉ đi tìm bác Nam thôi.
Bây giờ bác Nam đang gặp nguy hiểm, chỉ có mẹ con mới có thể cứu được.
Bố đang bị thương ở chân nên không tiện đi.
Cho nên chúng ta cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về được không? Không có gì phải lo lắng cả.”
Tính ra, Giang Anh Tuấn ở chung với NhanHướng Minh chưa tới ba tháng, đừng nói là dỗ dành trẻ con, đến cả chăm con như nào anh cũng không biết.
Lúc này anh có thể nói như vậy, là vì học Nhan Nhã Quỳnh, cố ý nói mấy lời dỗ dành.
“Mẹ đi tìm bác Nam thật sao? Chứ không phải bỏ con đúng không?”
Đôi mắt đen láy vừa được nước mắt gột rửa qua, bây giờ long lánh phát sáng, mang theo hi vọng tràn đầy, chiếu thẳng vào lòng Giang Anh Tuấn.
“Nhất định mẹ con sẽ về.
Hướng Minh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi là được.”
Không biết lời này là đang nói với NhanHướng Minh hay nói với chính mình, ánh mắt Giang Anh Tuấn kiên định, anh vuốt ve mái tóc của cậu bé, cười cười với nó.
Đại khái là trong lòng còn cảm thấy bất an, vừa gối đầu lên tay Giang Anh Tuấn, NhanHướng Minh đã ngủ mất.
Đứa nhỏ ngủ không yên ổn, dù đã ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu chặt tay túm chặt vạt áo của anh, khóe mắt ngấn lệ.
Mặc dù hơi không quen, nhưng Giang Anh Tuấn lại thở dài, cuối cùng cũng không gỡ tay NhanHướng Minh ra.
Là anh có lỗi với mẹ con họ, có lỗi với đứa bé này, khiến cho nó bị thua thiệt quá nhiều.
Bây giờ, còn lỡ mất cả mẹ của cậu bé…
Đã ở xa bên kia bờ đại dương, mặc dù trong lòng Nhan Nhã Quỳnh Đã có chút lo lắng chuyện trong nước, nhưng có Giang Anh Tuấn ở đó, trong lòng cô vẫn thoải mái