Thời gian trôi qua rất nhanh, thư ký đợi ở sân bay một buổi chiều, khó khăn lắm mới tìm thấy được Dương Thừa Húc vào lúc anh ta muốn bước ra khỏi sân bay.
Lúc này trời đã hơi tối đi, nếu không phải thư ký cũng coi như Dương Thừa Húc, sợ là căn bản sẽ tìm không thấy anh.
Giữ lại Dương Thừa Húc đang định đi tiếp, thư ký thở dốc một hơi: “Chủ tịch bảo bây giờ cậu hãy ngay lập tức rời khỏi Hải Phòng, đã xảy ra chuyện.
Mười ngày sau cậu nhớ phải cầm đồ vật mà chủ tịch đưa cho cậu quay trở lại cứu ông ấy, bây giờ thì hãy ngay lập tức rời khỏi Hải Phòng…”
“Thư ký trưởng, bố tôi đã đồng ý cho tôi trở về.
Tôi không thể đi chỉ vì một câu của anh được, anh chờ một lát để tôi gọi điện thoại cho bố xác nhận một chút đã.
Lần này tôi trở về là vì có chuyện rất quan trọng cần phải làm, anh đợi tôi một chút.”
Lòng tràn đầy vui vẻ trở về, kết quả lại nhận được một thông báo như vậy, hai tay Dương Thừa Húc run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Dương Minh Hạo.
“Bây giờ anh có điện thoại chủ tịch cũng sẽ không nhận, hoặc có thể nói là ông ấy không thể nhận được.
Anh nhanh đi đi, nhất định phải nhớ mười ngày sau quay trở lại cứu ông ấy.
Tôi đã đặt xong vé máy bay giúp anh rồi, sau nửa tiếng nữa sẽ cất cánh, anh đi nhanh lên đi!”
Vào thời khắc quan trọng như thế này, thời gian cũng chính là tính mạng.
Mặc dù không biết tại sao chủ tịch nhất định phải bảo Dương Thừa Húc đi ngay lập tức, nhưng thư ký luôn cảm thấy nếu không đi thì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, trong lòng anh ta bất an, có chút nóng nảy.
“Cứ để cho tôi gọi điện thoại, nếu gọi không được tôi sẽ lập tức đi ngay.
Nếu không tôi sẽ không hết hi vọng, dù bây giờ anh có cưỡng ép tôi lên máy bay, tôi cũng sẽ lén trở về.
Bố của tôi vẫn còn đang ở đây, tôi không thể mặc kệ ông ấy.”
Nói hết lời, Dương Thừa Húc buông hành lý trong tay ra, hít thở sâu một hơi, nhìn dãy số quen thuộc một lát rồi gọi đi.
Trong lúc chờ đợi con người luôn cảm giác thời gian dài dằng dặc.
Tiếng “tút, tút, tút”
vang lên trong một khoảng thời gian rất dài rồi điện thoại cúp máy, không có chút tiếng động nào.
Vào lúc này, dường như Dương Thừa Húc