Trần Nhật Linh vuốt ve những đường nét không đồng đều trên thanh gỗ, nhìn Đinh Tiến Đạt, cười rạng rỡ như gió xuân: “Hôm nay là hôn lễ của tôi, hãy để Nhan Nhã Quỳnh làm tế phẩm cho cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của †ôi sau này!”
Hạnh phúc mỹ mãn? Đinh Tiến Đạt nhổ cây cỏ trong miệng ra, nụ cười trên mặt cứng đờ, cảnh giác nheo mắt lại, ánh mắt nhìn cô ta như đang nhìn ác ma vậy.
Ngay cả Đinh Tiến Đạt cả năm đều làm những chuyện này cũng không nhịn được rùng mình, người phụ nữ trước mặt thật đáng sợ.
“Đừng lo lắng, bảo đảm xử lý sạch sẽ, tôi sẽ kéo người về kho giải quyết”
Không dám xem nhẹ, dù sao Nhan Nhã Quỳnh cũng từng là người phụ nữ của Giang Anh Tuấn, hơn nữa còn mang thai con của anh ta.
Một khi để người phụ nữ này còn sống trở về, không chỉ riêng Trần Nhật Linh mà ngay cả anh ta cũng không thể trốn thoát.
Khi trời vừa rạng sáng, Giang Anh Tuấn đã bị ông cụ Chánh kéo đến từ đường thắp hương.
Quản gia thay một bộ lễ phục màu đen, đứng cung kính ở phía sau giống như một quý tộc thời xưa.
“Cậu chủ, ông chủ mời cậu vào trong.
Vẻ mặt của Giang Anh Tuấn trở nên lạnh lùng, anh đã không đến từ đường này gần năm năm, đôi tay đút trong túi quần đứng yên không động.
Mặc dù cửa lớn đã mở nhưng bên trong từ đường vẫn tối om, thậm chí khi gió nhẹ thổi tới còn có cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Cách nhau một khoảng cách, còn có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của ông cụ Chánh bên trong.
Giằng co mười phút.
Bóng người bên trong lay động, dường như chuẩn bị bước ra.
Lần trước từ biệt, mặc dù bọn họ đều sống ở nhà cũ nhưng vì Giang Anh Tuấn cố tình tránh né mà đã gân mười ngày anh không gặp ông cụ Chánh, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường.
Giọng nói