Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 546


trước sau


Thật là ngu ngốc không có thuốc chữa, khuôn mặt Trần Nhật Linh lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dương Thừa Húc xen lẫn vẻ châm chọc.

Rõ ràng bố anh ta là một người có bụng dạ sâu không lường được, kết quả con trai lại không hề biết suy nghĩ, một thằng nhà giàu quyền thế ngu ngốc!
“Đột nhiên xảy ra chuyện, anh không kịp trở tay.

Thư kí trưởng trực tiếp đặt vé máy bay cho anh, chỉ còn nửa tiếng đã phải check in lên máy bay nên anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi máy bay cất cánh mới hơi hối hận, nhưng lúc đó đã chậm.”
Từ nhỏ Dương Minh Hạo đã là cậu ấm được che chở nuôi dưỡng ở bên trong nhà kính, hầu như chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này.

Trần Nhật Linh là người đầu tiên đối xử không tốt với anh ta mà chưa bị Dương Minh Hạo đuổi đi…

“Lần sau nhớ kỹ chuyện gì cũng phải thương lượng với em, đồ mà bố anh đưa cho anh đâu, bây giờ lấy ra cho em xem một chút.”
Cô ta còn đang lo lắng tìm không ra lý do để ra tay với vật kia, thật đúng là muốn ngủ thì có người đưa gối đầu.

Cảm giác này không hề tệ chút nào!
Dương Thừa Húc nghe theo ngay, mím môi gật nhẹ đầu, dù sao anh ta đã tìm hiểu nghiên cứu món đồ này nhiều năm vẫn không có chút manh mối nào, không bằng để cho Nhật Linh thử một chút, cô ta thông minh như vậy, có khi sẽ mở được két sắt bố đưa cho anh ta sớm hơn chút.
Tủ sắt không lớn lắm, Dương Thừa Húc nhanh chóng ôm tới.

Chiếc tủ đại khái lớn bằng một thùng sữa, tủ sắt màu bạc trông rất khiêm tốn, nhìn dáng vẻ Dương Thừa Húc ôm đi thì hẳn nó cũng không quá nặng.

Trần Nhật Linh theo bản năng ngồi thẳng người dậy, vươn tay nhận lấy tủ sắt.
“Mật mã bố anh để lại cho anh là gì?”
“142857, ông ấy chỉ để lại cho anh sáu con số này.

Anh đã thử rất nhiều năm rồi nhưng lần nào cũng không thể mở nó ra được.”
Phun ra mấy con số này, Dương Thừa Húc ngồi bên mép giường sầm mặt nhìn Trần Minh Châu đùa nghịch chiếc két sắt trên tay.


Để lại một chuỗi mật mã rõ ràng là sai hoàn toàn, sau đó còn yêu cầu anh ta mười ngày sau phải đi cứu người quả thực chính là đang cố ý làm khó anh ta.
“Những con

số này nổi tiếng như vậy, Dương Thừa Húc à, cho dù anh không biết nên sử dụng nó như thế nào thì chẳng lẽ không biết đi hỏi người khác thử xem hoặc là lên mạng tra một chút hay sao vậy?”
Nói xong, Trần Nhật Linh nở một nụ cười nhạt, chỉ nghe một tiếng ‘cách cách’, két sắt đã được mở ra theo tiếng kêu đó.
Dương Thừa Húc hơi ngạc nhiên, miệng há ra thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, sau đó mới từ từ lấy lại được phản ứng.
“Em, em, em, ơ, chiếc két này.

Nhật Linh, em làm cách nào để mở nó ra vậy?”
Một tay anh ta chỉ vào cái két, một tay nhéo thật mạnh vào đùi mình.

Dãy số làm khó anh ta đã nhiều năm kia, lúc này mới mất có bao nhiêu thời gian chứ, Nhật Linh đã trực tiếp giải mã được nó.

Rốt cuộc anh ta vẫn thua dưới sự thông minh vượt trội của Trần Nhật Linh.

“Thật ra dãy số này rất đơn giản, thậm chí có thể nói rằng dãy số này vô cùng nổi tiếng trên thế giới.

Chỉ tiếc một điều là bố anh không thể đoán ra được, có điều anh không biết đó thôi, mật mã Da Vinci hẳn là anh đã nghe nói rồi chứ.”
Nếu đã mở được ra rồi, cô ta cũng không vội vã xem món đồ được đặt bên trong mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc két sắt lạnh lẽo, Trần Nhật Linh híp mắt nói.
“Còn có loại mật mã này hả?”
Dương Thừa Húc nuốt một ngụm nước bọt, có chút vô cùng khó hiểu không biết làm sao nhìn về phía Trần Nhật Linh.

Anh ta gần như lớn lên ở nước ngoài cho nên rất hiếm khi có được một khoảng thời gian dài ở lại trong nước nghỉ ngơi, cho nên đại đa số thời gian anh ta đều dành để nghiên cứu những thứ anh ta cảm thấy có hứng thú, loại mật mã tương đối phổ biến giống như này anh ta đương nhiên sẽ không chủ động mò tới, cứ như vậy mãi sẽ để lại hậu quả chính là lượng kiến thức anh ta có thật sự không nhiều lắm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện