Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày, nhanh chóng lục lọi tất cả ký ức trong đầu mình cũng không tìm được giọng nói của ai giống với giọng người này, suy nghĩ một lát mới thử mở miệng đáp: “Trần Nhật Linh, là cô à?”
“Cô tìm Nhật Linh có chuyện gì thế, cô ấy đang tắm, có chuyện gì tôi có thể giúp cô thông báo lại.
Cô ấy bị thương nên tôi phải nhanh chóng quay lại đó.”
Giọng nói của đàn ông vừa trong trẻo lại vừa chậm rãi nghe rất thoải mái, Nhan Nhã Quỳnh hơi nhướng mày, thật sự không ngờ tới câu trả lời của người này sẽ là như vậy, đảo mắt hai vòng rồi cười khẽ một tiếng: “Bị thương à…”
Thật sự khiến tôi vô cùng sung sướng!
“Xin hỏi cô còn ở đó không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Thấy thời gian đã trôi qua khá lâu mà đầu bên kia không xuất hiện âm thanh gì nữa, Dương Thừa Húc nhíu mày đưa mắt nhìn màn hình đang hiện lên thông báo của cuộc gọi, xoa đầu, trong lòng yên lặng nhủ thầm: Đúng là một người kỳ quái!
“Phiền anh giúp tôi nói với cô ta một tiếng, nói là tôi đang đợi cô ta.
Nếu như hôm nay cô ta không có thời gian thì tôi sẽ quay trở về.”
Nếu như bị thương mà ngay cả tắm rửa cũng không thể tự dùng tay của mình được thì hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ, vốn dĩ Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy cơ hội mình có thể nắm chắc cứu được Lê Quốc Nam ngay cả một phần cũng không đủ.
Bây giờ xem ra, cơ hội thành công của cô là gấp đôi rồi.
“Được, tôi sẽ chuyển lời giúp cô, nhưng mà rốt cuộc cô là ai?”
Nói một đống lời kỳ lạ không ra sao, bây giờ còn nói đang đợi Nhật Linh, cho dù Dương Thừa Húc ngu xuẩn cũng biết chuyện này có chút gì đó không thích hợp cho lắm.
Nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, giọng điệu lạnh lùng.
“Anh không cần biết tôi là ai, chỉ cần chuyển lời giúp tôi là được rồi.
Nhưng mà nể tình anh nhiệt tình phối hợp giúp đỡ tôi như vậy, chỗ tôi có chút tin tức, anh có muốn biết không?”
Tận dụng hết tất cả cơ hội ngăn cản hành động của Trần Nhật Linh, một người đàn ông có thể giúp một người phụ nữ tắm rửa, giữa hai người họ nảy sinh loại quan hệ nào không cần nhìn cũng có thể đoán ra được.
Người có