Dòng máu đỏ thẫm lập tức ứa ra khỏi miệng của vết thương, theo bàn tay của Nhan Nhã Quỳnh lăn dài xuống, thấm ướt lòng bàn tay trắng nõn của cô.
“Đưa Lê Quốc Nam ra ngoài, sau đó thả bọn tôi đi, nếu không thì…”
Nhan Nhã Quỳnh nheo mắt nhìn, lạnh lẽo rút dao găm ra, nhìn chằm chằm động tác của hai tên vệ sĩ, sau đó lại một lần nữa áp sát con dao vào hông của Trần Nhật Linh.
Trần Nhật Linh r3n rỉ đau đớn, hai chân cô ta loạng choạng không đứng vững.
Nếu không bám vào cánh tay của Nhan Nhã Quỳnh có lẽ cô ta đã ngã quỵ xuống từ lâu.
Cô ta vốn đã bị thương ở chân nên không thể đứng vững được, giờ đây lại bị đâm ở thắt lưng.
Cô ta đã phải dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
“Tôi có thể thả cô đi, Nhan Nhã Quỳnh, nhưng Lê Quốc Nam và cô, chỉ có thể chọn một người được ra khỏi nơi này.”
Trần Nhật Linh nghiến răng nói, mồ hôi trên trán đã rịn ra, cô ta vô thức nhắm mắt lại vì đau đớn, nước mắt tuôn rơi, nhanh chóng ướt đẫm gương mặt.
“Lập tức đưa Lê Quốc Nam ra ngoài gặp tôi ngay.
Tính tình của tôi không tốt lắm đâu, nếu còn lâu la nữa thì tôi không thể đảm bảo được lát nữa sẽ không tặng thêm cho cô vài lỗ thủng trên người đâu.”
Thanh âm lạnh như băng, Nhan Nhã Quỳnh ghé sát vào tai Trần Nhật Linh thì thầm, nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào hai tên vệ sĩ.
“Tôi có thể đưa cô đến gặp Lê Quốc Nam, nhưng cô nhất định phải ở lại đây.
Sau ba tháng, người của tôi sẽ đến thả cô đi.
Trong vòng ba tháng này, cô và anh ta chỉ có thể ở trong căn phòng bí mật của tôi.”
Tất cả kế hoạch của cô ta đều được sắp đặt trong điều kiện Nhan Nhã Quỳnh không có mặt ở Hải Phòng.
Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù phải vứt bỏ cả mạng sống của mình, cô ta cũng tuyệt đối không bao giờ cho phép Nhan Nhã Quỳnh quay trở lại Hải Phòng, trở về bên cạnh Giang Anh Tuấn.
“Này, Trần Nhật Linh,