“Chủ tịch, người đã mang về được rồi, Trần Bắc đang đưa tới đây.”
Trợ lý nhận được điện thoại thì vui vẻ trong lòng, tới đây nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cũng nghe được một tin tức có thể coi là khá tốt.
“Đưa cô ta tới phòng điều chế thuốc đi, giam giữ chặt chẽ dưới tầng hầm, sau một tiếng nữa tôi sẽ tự mình thẩm vấn!”
Tuy rất muốn để Trần Nhật Linh cũng nếm thử những thứ nhỏ bé đáng sợ trong bóng đêm nhưng việc gấp rút nhất lúc này chính là tìm được Quỳnh, anh cũng chỉ có thể giàu lòng độ lượng, những chuyện thú vị như vậy cứ để cô ta dần dần trải nghiệm sau cũng được.
Độ cong giương lên bên khóe miệng anh tương đối lớn, hai tay Giang Anh Tuấn đặt trên bánh xe lăn, ngón tay dùng sức khiến từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bây giờ đang đưa người tới chỗ đó. Trần Bắc đụng phải Trần Nhật Linh khi đang đi về hướng của thành phố bên cạnh, bây giờ đã có thể bước đầu phán đoán được, cô Quỳnh hẳn đã bị họ đưa tới thành phố bên cạnh rồi.”
Tin tức này đối với họ mà nói không tính là một tin tốt lành, nhưng cũng không được coi là tin xấu. Rốt cuộc đối với tập đoàn Sunrise mà nói, thành phố lân cận đây đều không có thế lực của họ, ở đâu cũng như nhau cả thôi. Nhưng nếu đổi nơi khác, sự sắp xếp lúc trước của kẻ địch cũng tương đương với việc lãng phí toàn bộ rồi, nếu như nói vậy thì càng có lợi đối việc tìm người của họ.
Cẩn thận phân tích một lần, trợ lý phía sau Giang Anh Tuấn đã xác định kĩ, thật sự có lợi với bọn họ, sự nghiêm trọng trên mặt mới giãn ra một ít, khóe miệng hơi hơi nhếch lên có thể nhìn thấy được một gương mặt đang khẽ nở nụ cười.
“Phía Dương Thừa Húc có động tĩnh gì không?”
Hai ngày nay