Giang Anh Tuấn đứng ở giữa văn phòng, vừa rồi vẫn luôn phân tích địa hình nên bây giờ trong đầu đều là các loại địa hình và địa danh, não căng trướng khó chịu.
“Tổng giám đốc, chuỗi số điện thoại di động mà anh cho đã có kết quả, đã tìm được địa điểm của cuộc gọi vừa rồi.
Rất có thể cô Nhã Quỳnh đang ở nơi đó.”
Khi Lâm Tiến Quân nhận được kết quả, anh ta biết mình sắp gặp nạn rồi.
Số điện thoại mà tổng giám đốc cung cấp cho thấy anh nhất định đã nhận được cuộc gọi này từ trước, bằng không sẽ không đột ngột lấy ra.
Nếu nhận được điện thoại, lại không đến cứu người, vậy chứng minh…
Thời gian gấp rút, Giang Anh Tuấn không kịp suy nghĩ, vội vàng dẫn theo một nhóm cảnh sát chạy tới.
“Giang Anh Tuấn, số điện thoại di động mà Lâm Tiến Quân vừa nhắc tới là thế nào? Có phải Nhan Nhã Quỳnh gọi điện thoại cho anh không?”
Mãi một lúc sau Lê Quốc Nam mới nhận ra vấn đề này không đơn giản như vậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Giang Anh Tuấn.
“Tôi… hồi sáng tôi thấy số này gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng là nhóm A Lương biết tôi sắp kết hôn với Trần Nhật Linh nên gọi điện đến đùa giốn…”
Cổ họng Giang Anh Tuấn khô khốc, miễn cưỡng nói xong nước trong tay đã rơi xuống đất, tung tóe bụi.
“Đầu bởi vì anh, nên bây giờ mới không tìm được Nhan Nhã Quỳnh!”
Lê Quốc Nam gầm gừ, dùng hết sức lực.
Rõ ràng là có cơ hội cứu cô.
Trong lúc khó khăn nhất, Nhã Quỳnh gọi điện cho Giang Anh Tuấn nhưng cô cũng đánh mất hi vọng duy nhất của mình.
Môi mỏng Lê Quốc Nam mím chặt, anh ta dựa vào cửa kính xe, hốc mắt không tự chủ được đỏ bừng.
“Phải tìm Nhan Nhã Quỳnh trở về”
Nhận ra chính mình chôn vùi hi vọng cuối