“Nhan Nhã Quỳnh, em nôn nóng tìm người khác vậy à?”
“Nhan Nhã Quỳnh mông lung, cô còn chưa kịp hiểu ra đã thấy anh nắm lấy cằm cô rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Em cho rằng bám vào Lê Quốc Nam là có thể gả vào nhà họ Lê sao? Lê Quốc Nam không làm chủ được chuyện hôn nhân của mình, nhà họ Lê sẽ không cho phép anh ta lấy em.
Sao nhiều năm qua em không thể thông minh lên một chút, thay vì mãi lo suy nghĩ làm thế nào dụ dỗ anh ta thì trước mặt em vẫn còn một lựa chọn tốt hơn mà?”
Lần này Nhan Nhã Quỳnh nghe hiểu, nhưng cô tình nguyện chính mình nghe không hiểu.
Trái tim giống như bị người dùng dao nhọn cắt qua từng nhát một, cô đau đến mức sắc mặt tái nhợt, chợt nhớ lại mấy năm nay từ sau khi nhà họ Nhangặp chuyện không may thì mỗi một nỗi đau cô gặp phải đều là người đàn ông trước mặt gây ra cho cô.
Người khác găm dao vào cô thì chỉ bị thương ngoài da, mà dao của anh lại cắm thẳng vào trái tim cô, hơn nữa còn là từng dao chí mạng.
Đột nhiên cô nở nụ cười: “Anh Anh Tuấn, tôi không hiểu ý anh lắm, nhưng nếu như tôi không nghĩ sai thì trước đây chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác theo nhu cầu.
Hơn nữa đoạn quan hệ này đã kết thúc vào giây phút anh tuyên bố tin kết hôn, vậy thì sau này tôi có muốn dụ dỗ ai cũng không cần anh phải đồng ý đúng không?”
“Em nói cái gì?”
“Tôi nói quan hệ hợp tác của chúng ta đã kết thúc, tôi muốn dụ dỗ và gả cho ai thì chẳng có liên quan gì đến anh Anh Tuấn đây… ưm…”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị Giang Anh Tuấn hôn chặn miệng lại, anh hôn vừa mạnh vừa vội như là đang trừng phạt cô.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng dù cô dùng hết sức thì Giang Anh Tuấn cũng không hề động một