Là một người đàn ông có ý chí kiên định, anh cũng suýt chút nữa đã không thể chống cự được.
Trần Nhật Linh vốn là một người phụ nữ đã có mưu tính từ trước, vì thế không hề có ý định chống cự, cô ta nhanh chóng thất thủ.
Nếu như lần này Hoác Anh Tuấn thất bại tại trận, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Trân chôn cất Trân Nhật Linh theo.
“Ách, anh có sao không? Em cứ có cảm giác nóng cả cơ thể..
“
Trần Nhật Linh nằm trên mặt đất, giọng nói phảng phất có chút mê hoặc.
Lúc nói chuyện, giọng nói của cô ta rất mềm, thoạt nghe như là tiếng thì thâm bên tai khiến người khác mềm nhữn cả người.
Cô ta vẫn lẩm bẩm điều gì đó nhưng anh không nghe rõ lắm, âm thanh giống như một con thú nhỏ, nhưng miệng lại thở dốc càng lúc càng dồn dập hơn.
Trần Nhật Linh trông chỉ hơi xinh đẹp thanh tú nhưng không ngờ giọng nói của cô ta lại hay hơn nhiều người, nói năng nhẹ nhàng như lưỡi câu.
Nếu như không nhìn mặt thì vẫn có nhiều người đàn ông sẽ sẵn sàng theo đuổi.
Cô ta còn đang bò lên trên giường, vừa rồi bị đẩy ra khỏi giường là thời cơ quá tốt, nếu không bây giờ Giang Anh Tuấn cũng không thể như tranh thủ được khoảng thời gian dài như vậy.
Cơ thể anh nóng như sắp nổ tung, nhưng khó chịu đến mức nào cũng sẽ không bao giờ đến gần Trần Nhật Linh.
Thật lâu sau, tay chân anh mới có thể thoải mái cử động được, cũng không biết là trời xui đất khiến thế nào mà mùi hương lúc nãy bỗng trở nên dịu nhẹ hơn.
Giang Anh Tuấn ném lư hương vào trong bể bơi phía sau, loại hương gây họa thì hít vào ít chút nào tốt chút đó, tuy rằng anh đã hít vào không ít.
Mới vừa ném cái lư đi mà tay chân anh lại mềm nhữn cả ra, cố gắng ởi tới cửa.
Đã vậy ông cụ Chánh còn khóa trái cửa, trừ khi phải phá khóa, không thì đừng nghĩ tới việc