‘‘Vâng, cô cứ nói.’’
Gia Hân phẩy tay ra hiệu bác sĩ Trương lại gần.
Ông ta cũng nhanh chóng phối hợp.
Vừa nghe thấy những lời cô thì thầm bên tai sắc mặt ông lập tức thay đổi.
Mồ hôi vã ra như tắm, đôi môi run rẩy mãi mới thành lời:
‘‘Chuyện này…chuyện này không được đâu thưa cô.
Tôi không thể làm như vậy!’’
Nhìn thái độ của ông, Gia Hân biết không thể thuyết phục bằng lời nói nên đành thuyết phục bằng hành động.
Cô đưa tay vuốt nhẹ bằng tên bác sĩ trên bàn với dáng khỏe vô cùng thích thú.
Cuối cùng là cầm nó lên rồi đập mạnh xuống bàn.
Ánh mắt sắc lạnh liếc qua ông, cô bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
‘‘Tôi hỏi lại lần nữa, ông có làm được hay không?’’
Bác sĩ Trương sợ đến run rẩy, lông tay lông chân dựng hẳn lên.
Ông cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với Gia Hân, trong đầu đang nảy số nhanh chóng nghĩ ra một vài lý do biện bạch.
Biết Gia Hân không phải người ưa chờ đợi nên ông cũng không dám để lâu mà nhanh chóng trả lời:
“Tôi sẽ làm theo ý cô.”
“Vậy thì tốt! Tôi chờ tin của ông.”
Dứt lời, Gia Hân đeo kính lên rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Bác sĩ Trương nhìn cánh cửa đóng lại mà than trách tại sao bản thân lại rơi vào tình thế này? Chẳng biết kiếp trước ông có làm gì sai để rồi kiếp này mắc nợ Vương gia!
…
Chiều muộn.
Sau khi rời khỏi Đài Bắc, Nhã Ân trở về nhà rồi tiếp tục công việc của mình.
Cô cùng bác Lâm đang dọn dẹp trong nhà, một người rửa chén người còn lại thì chuẩn bị đồ ăn trong bữa tối.
Trong lúc làm việc, bác Lâm quay sang trò chuyện với cô:
“Trưa nay cháu mang cơm cho thiếu gia sao đến tận chiều mới về? Trên đường xảy ra chuyện gì hả?”
Nhã Ân dừng lại hành động đang làm, gượng gạo đáp:
“Dạ vâng, trên đường có chút kẹt xe nên cháu mới về nhà muộn.”
“Thế mà bác cứ tưởng cháu bị làm sao.”
“Không, cháu vẫn bình thường.”
Đáp lại bác Lâm là nụ cười lấy lệ của cô.
Nếu không phải trưa nay