Ra vậy! Cháu chỉ hơi bất ngờ khi họ đồng ý để một người như cháu nên vị trí quan trọng trong công ty.
Nhưng không phải cậu đang làm rất tốt vai trò của mình sao
Trong thời gian ngắn mà làm được như vậy đã là nỗ lực rồi.
Vương Đình Phong gật đầu không đáp.
Khi nghe bác nói bản thân đảm nhận vị trí giám đốc anh có chút hoang mang.
Các cổ đông trong công ty đều là những người có kinh nghiệm.
Và hơn hết họ luôn muốn bảo vệ quyền lợi, túi tiền của mình nên chắc chắn sẽ không dễ dàng để một vị trí quan trọng giao cho người chưa từng tới công ty làm việc như anh.
Không biết vì lý do gì bác Lâm thuyết phục được họ nhưng anh vẫn muốn chứng minh rằng bản thân phù hợp với chiếc ghế mình đang ngồi.
Hai người trò chuyện được một lúc thì bên ngoài vang lên lên tiếng cãi vã rất lớn khiến cả hai chú ý.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã rời khỏi phòng.
Đi tới phòng khách, Vương Đình Phong thấy Mọi người đã đứng đông đủ ngủ còn Như Ly đang cầm chiếc roi da quất mạnh vào người Nhã Ân.
Mỗi lần đánh đều phát ra âm thanh rất lớn, chiếc áo Nhã Ân mặc cũng rách ở vài chỗ nhuốm màu đỏ của máu.
Còn cô ngồi ở dưới đất hứng chịu từng trận đòn roi mà không kêu than nửa lời.
Như Ly vừa đánh, vừa hét:
Tao đánh! Đánh cho mày chết, cho mày chừa cái thói ăn cắp.
Mỗi lời Như Ly nói ra, cô ta đều mạnh tay đánh xuống người Nhã Ân.
Vương phu nhân và Vương Đình Viễn thì đứng bên cạnh đứng nhìn, sắc mặt không lấy một chút thương xót.
Lúc này, Bác Lâm vội chạy đến ngăn Như Ly lại, Gia Hân cũng từ trên lầu bước xuống thấy Nhã Ân ngồi dưới sàn trên người toàn vết thương liền chạy đến che chắn cho cô.
Gia Hân lớn tiếng:
"Cô bị điên à? Ai cho đánh chị ấy?"
Như Ly cười mỉm:
"Ở đây không đến lượt cô lên tiếng.
Tránh ra chỗ khác nhanh."
"Tôi không tránh, có giỏi thì đánh tôi luôn đi này."
"Nếu cô muốn!"
Như Ly nhận lời thách thức của Gia Hân.
Cô ta giơ tay lên cao định đánh liền bị Vương Đình Viễn ngăn lại.
Hắn