Ông Vương ngừng lại ho sặc sụa.
Có lẽ do từ nãy đến giờ giải thích quá nhiều nên mất, nhịp tim cũng vì cơn tức giận khi nãy mà tăng lên.
Nghe xong chuyện, dì Diễm mới lên tiếng thắc mắc:
‘‘Chẳng phải trước khi đưa vào lồ ng kính những đứa bé đều có bảng tên để phân biệt đó sao?’’
Thấy ông Vương không còn sức để giải thích, Gia Hân liền nói thay:
‘‘Thật ra cái tên ban đầu mà bố mẹ đặt bật cho anh trai là Đình Viễn nhưng theo như con tìm hiểu người y tá năm đó phụ trách phòng bệnh đã vô tình làm rơi bảng tên của hai người.
Trong lúc gấp gáp, không cẩn thận đã tráo nhầm tên.
Nếu như mọi người không tin có thể xem hồ sơ bệnh án của Đình Phong và Đình Viễn lúc mới sinh.
Anh Phong mới là người có triệu chứng tim ngừng đập còn Đình Viễn là mới khó thở.’’
Mọi chuyện cuối cùng cũng được sáng tỏ trong phòng mỗi người một tâm trạng.
Ông Vương tỏ ra vô cùng thất vọng với người vợ của mình.
Bản thân ông nghĩ vợ mình là một người học nhiều hiểu, có suy nghĩ thoáng nên sẽ yêu thương cả đứa con giống như nhau.
Nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng lại càng nhiều.
Thật ra ban đầu ông cũng không hề biết về chuyện hoán đổi tên cho tới khi gặp Gia Hân sau tai nạn đầu tiên của Đình Phong.
Đó cũng chính là lúc ông phát hiện ra Gia Hân là đứa con gái thất lạc của mình và Đình Phong mới chính là con trai ruột.
Bác Lâm vẫn còn trong trạng thái ngỡ ngàng.
Lâm Mai là em gái ruột của bác chỉ vì nghe theo lời dụ dỗ của Vương phu nhân yêu một thằng đàn ông không ra gì để rồi mang thai ngoài ý muốn.
Đến lúc sinh con cơ thể thiếu nữ yếu ớt không chịu đựng được mà mất khi tuổi đời còn quá trẻ.
Ngày Lâm Mai sinh con, bác vì bận công việc không thể đến kịp.
Tới khi đến bệnh viện nhận được tin dữ em mình đã qua đời, bác đã đau khổ biết bao.
Nghĩ lại những lời em mình căn dặn phải chăm sóc