Vương Đình Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Vũ Đình khuất dần vào phòng liền nở một nụ cười bất lực.
Anh nghĩ có một người bạn thế này cũng không tồi.
Dù sao trong lúc khó khăn Gia Kiệt không bỏ mặc anh.
————
Sáng hôm sau.
Chung cư xxx.
Phòng 403.
Gia Hân khoác lên mình chiếc áo blazer đen kết hợp với quần tây cùng chiếc kính râm đen đầy quyền lực.
Cô đi theo địa chỉ đã được điều tra mà tới nơi Như Ly ở.
Đứng trước cửa phòng, Gia Hân điềm tĩnh đưa tay lên bấm chuông.
Từ bên trong nhà vọng ra giọng của một người con gái:
‘‘Ra ngay đây!’’
Cánh cửa vừa, Gia Hân liền nở một nụ cười thật tươi:
‘‘Đã lâu không gặp!’’
Nhìn thấy Gia Hân đứng trước cửa nhà, Như Ly có chút hoảng loạn.
Cơ miệng cứng, cổ họng như có thứ gì chắn ngang mãi mới thốt ra thành lời:
‘‘Cô…Cô đến đây làm gì?’’
‘‘Tất nhiên là đến đây để thăm cô rồi.
Nghe nói cô đang mang thai con của anh tôi phải không? Tôi có mua một chút quà đến bồi bổ cho cháu mình.’’
Gia Hân vừa nói vừa giơ giỏ trái cây mới mua ra trước mặt Như Ly.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Gia Hân tim cô ta đập liên hồi, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt.
Đẩy giỏ trái cây trên tay Gia Hân sang một bên, Như Ly nói:
‘‘Cô không cần thiết phải làm thế.
Hơn nữa chúng ta không thân thiết gì.
Mời cô về cho.’’
‘‘Sao lại không thân thiết? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn làm chị dâu tôi à? Bây giờ trong bụng cô còn mang thai con của anh tôi với cương vị là một người cô, tôi phải đến thăm cháu mình.
Tôi đã cất công mua trái cây đến đây rồi để tôi vào gọi cho cô ăn.’’
Dứt lời, Gia Hân đẩy Như Ly sang một bên trực tiếp đi thẳng vào trong nhà.
Như Ly thấy vậy vội vàng đi theo.
Hai người đi tới phòng khách, Gia Hân nhàn nhã ngồi trên ghế sofa lấy dao gọt hoa quả còn Như Ly đứng nhìn cô, miệng không ngừng xua đuổi:
‘‘Cô mau ra khỏi nhà cho tôi.
Nếu không tôi sẽ kiện cô tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.’’
Gia Hân nhìn Như Ly với vẻ mặt cô cùng ngạc