Ai nói người ngốc vô lo vô nghĩ, họ chỉ là không quá bận tâm đ ến những thứ xung quanh, không vương vấn quá nhiều một chuyện.
Họ biết buồn, biết thể hiện cảm xúc của bản thân nhưng đôi khi nó quá mờ nhạt để nhìn thấu.
Đâu ai dại khờ mà lấy một người chồng ngốc.
Ngoài kia người ta nói, cô lấy anh vì tiền, vì anh là con trai trưởng của một gia đình quyền thế.
Đôi lúc cô cũng tự hỏi lý do thực sự cô lấy anh là gì.
Vì tiền chăng hay vì một điều gì khác? Thực ra, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể lý giải được, có điều cô có thể chắc chắn rằng cô muốn ở bên cạnh anh.
Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, hai người rồi sẽ ra sao, hai người sẽ thế nào? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám xịt, vì tương lai thật khó nói nên không một ai dự đoán trước.
Ở hiện tại, cô hài lòng với cuộc sống có anh bên cạnh và dù anh có ngốc đi chăng nữa, cô vẫn muốn ở bên anh.
Hành động thân mật của hai người khiến người nào đó bên ngoài của cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Kế hoạch lần này coi như đổ vỡ, Vương Đình Viễn hậm hực rời khỏi dãy hành lang dài tăm tối.
Ôm cô được một lúc, anh buông tay đối diện với cô, Điệu bộ, cử chỉ xem chừng rất nghiêm trọng.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ho nhẹ vài tiếng lấy đà nói:
Từ lần sau vợ không được lại gần hay nói chuyện với Đình Viễn nữa.
Cô ngỡ ngàng, đôi mắt đen láy mở to thể hiện sự ngạc nhiên.
Chẳng phải ngày thường anh vẫn thích nói chuyện cùng với Vương Đình Viễn hay sao? Thậm chí còn nghe theo hắn ta làm mấy trò bậy bạ, vậy mà bây giờ lại cấm cô không được lại gần.
Nhã Ân nghiêng đầu thắc mắc:
Tại sao lại không cho em lại gần Đình Viễn?
Tại vì Đình Viễn lại người xấu!
Anh có ý gì đây? Lúc trước anh thích chơi với cậu ta lắm mà, giờ lại thay đổi rồi.
Vương Đình Phong ngó nghiêng xung quanh