Năm xưa, bố cô nɠɵạı ŧìиɧ với bà Lệ.
Mẹ cô vì biết được sự thật lên cơn đau tim mà mất.
Ngay sau đám tang của mẹ được một tuần, bố cô ngang nhiên dẫn người đàn bà này về nhà thậm chí còn mang theo một cô con gái kém cô 3 tuổi.
Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, cô mới biết bố đã lừa dối mẹ trong thời gian bà vẫn còn sống.
Sau khi mất mẹ, cuộc sống của cô chẳng khác nào địa ngục.
Bị đánh đập, һàпһ һạ, mắng chửi thậm chí là những trận đòn roi từ người bố cô từng ngưỡng mộ.
Phải đến khi cuộc hôn nhân giữa Vương gia và Nghiêm gia diễn ra, cô mới được giải thoát.
Lúc đó cô nghĩ, thà rằng mình cứ lấy đại một ông chồng ngốc còn hơn phải sống chung với những kẻ không còn nhân tính.
...
Ngày hôm nay, cô về đây là để mang di ảnh của mẹ cô đi.
Cô không muốn mẹ bị vấy bẩn bởi căn nhà mục rữa, thối nát này.
Nhã Ân không muốn đôi co, cô quay lưng lại định lên lầu thì bị bà Lệ kéo ngược trở lại.
Bà ta nắm chặt cổ tay cô nhất quyết không cho đi.
Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, gằn giọng:
Mày định đi đâu? Ai cho mày lên đó?
Bà có quyền gì mà cấm tôi không được lên.
Quyền gì hả? Quyền tao là chủ căn nhà này.
Tao không cho phép mày lên đó.
Nhã Ân cười khẩy đẩy mạnh tay bà sang một bên.
Cô phẩy bụi bẩn trên chỗ bà ta vừa động vào, mỉm cười đáp lại:
Trong gia phải nhà họ Nghiêm vẫn còn tên tôi.
Bà có giỏi thì gạch đi, khi nào gạch được tôi sẽ không tùy tiện bước chân vào nhà bà.
Mày dám!!!
Sao tôi không dám? Thay vì suốt ngày đi chọc ngoáy người khác bà hãy lo cho con gái mình đi.
Không khéo sau này nó sẽ giống như bà đấy.
Đi làm gái ở bar, nằm dưới thân đàn ông rồi ngửa tay xin tiền.
Con khốn! Mày dám nói con tao thế hả?
Bà Lệ giơ tay lên định đánh Nhã Ân thì bị cô ngăn lại.
Hất tay bà ta sang một bên, cô đắc chí đi thẳng