Nhã Ân cúi đầu kính cẩn, lễ phép chào hỏi:
Dạ! Mẹ mới về!
Vương Đình Phong cũng vội chào bà.
Con chào mẹ!
Bà ta liếc nhìn hai người một lượt rồi lướt ngang qua không thèm đáp lại lấy một tiếng.
Ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa, Vương phu nhân thở dài một tiếng:
Tôi là người thuê cô ta vào đây làm.
Cô có ý kiến gì sao?
Nhã Ân lắc đầu:
Không ạ! Con tưởng cô ta tự tiện vào đây nên mới hỏi.
Ở trong Vương gia này, ngoài cô ra còn ai tự tiện nữa.
Tôi phải thuê thêm người giúp việc để về nhà làm việc chứ dâu con không phụ giúp được gì.
Đấy! Mẹ chồng nó về mà nó có thèm rót cho một cốc nước đâu.
Dạ, con vô ý quá! Mẹ để con vào lấy.
Thôi thôi, tôi chẳng dám phiền cô.
Không người ngoài nhìn vào lại bảo mẹ chồng hạch sách, làm khó con dâu.
Có trách thì trách tôi vô phúc có đứa con dâu như cô.
Nhã Ân im lặng không hó hé nửa lời, Như Lyđứng bên cạnh chứng kiến cảnh cô bị mắng thì lòng hả hê vô cùng.
Cuối cùng thì trong nhà này cũng có người đứng về phía cô ta.
Nhìn vợ mình bị mẹ mắng, Vương Đình Phong không nhịn được mà lên tiếng:
Mẹ khát nước thì bảo khát nước.
Từ lúc mẹ vào nhà đến giờ mẹ có nói gì đâu mà vợ con biết được.
Anh vừa dứt câu, cô liền quay sang khều nhẹ tay anh nhưng anh lại không hiểu cô có ý gì.
Anh tiếp tục:
Mẹ lúc nào cũng mắng vợ con trong khi cô ấy không làm gì sai hết.
Mẹ đúng là người vô lý.
Vương phu nhân tức đến sôi máu, đập mạnh tay xuống bàn mà quát:
Mày biết mình đang nói chuyện với ai không hả thằng ngốc kia?
Con biết.
Biết rất rõ là đằng khác.
Biết mà còn dám hỗn láo với tao.
Nhưng con nói không sai!
Vậy thì để tao cho mày biết thế nào là đúng, thế nào là sai.
Dứt lời, bà ta đứng dậy tiến đến phía hai người.
Bà giơ cao cánh tay định đánh anh nhưng lại bị cô ngăn lại.
Buông tay ra!
Bà ta hét vào mặt cô.
Nhã Ân điềm nhiên hất mạnh tay bà sang một bên.
Bằng thái độ lễ phép cuối cùng dành cho mẹ chồng, cô nói:
Mẹ không nên động tay động chân.
Chuyện này không