Cả hai người đều ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ này.
Quay sang bên cạnh liền thấy Nhã Ân đã uống hết một nửa ly.
Như Ly tức giận hỏi:
Cô đang làm gì thế hả? Ai cho cô uống nó?
Nhã Ân đặt ly nước xuống bàn, thản nhiên đáp:
Khát thì uống, cô có ý kiến sao?
Cô muốn thì bảo tôi một câu để tôi đi làm.
Vô duyên vô cớ đi lấy của cậu chủ là sao?
Của chồng cũng là của vợ.
Tôi uống nước của chồng mình có gì to tát đâu mà cô phải làm quá lên.
Phải không anh?
Nhã Ân đưa mắt nhìn sang Vương Đình Phong.
Anh gật đầu trả lời rất vui vẻ:
Đúng rồi, nếu vợ thích thì vợ uống hết cũng được.
Cảm ơn anh.
Muộn rồi, chúng ta lên phòng thôi.
Vương Đình Phong đứng dậy cầm tay Nhã Ân lên phòng.
Hai người lướt qua Như Ly, biến cô ta trở thành đèn trong cuộc trò chuyện.
Nhìn ly nước bị Nhã Ân uống mất một nửa, Như Ly câm phẫn nhìn theo bóng cô.
Rõ ràng sắp đạt được mục đích nhưng cuối cùng lại xuất hiện kỳ đà cản mũi.
Lên trên phòng, Vương Đình Phong nhanh nhẹn nằm xuống giường còn Nhã Ân thì liên tục lục lọi các ngăn kéo tủ.
Cô gấp gáp tìm kiếm thứ gì đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng khi không thấy.
Quái lạ! Rõ ràng mình đã để nó ở đây, sao bây giờ lại không thấy?
Cô lẩm bẩm tự hỏi chính mình, tay vẫn luôn hoạt động.
Thấy vợ mình vất vả tìm kiếm, anh lên tiếng hỏi han:
Vợ tìm gì vậy? Có cần anh giúp gì không?
Anh có thấy lọ thuốc màu trắng em để ở ngăn tủ này không?
Lọ thuốc màu trắng?
Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nhanh nhảu đáp lại:
À, lọ thuốc đó bác Lâm đã vứt đi rồi.
Cái gì? Sao lại vứt đi?
Tại bác Lâm thấy để lâu quá nghĩ hết hạn nên mới bỏ.
Nhã Ân không đáp.
Hiện tại cô rất cần viên thuốc đó, bây giờ bị vứt đi rồi biết kiếm ở đâu ra?
Cơ thể cô nóng ran, toàn thân như cơ hàng ngàn con kiến đang bò.
Ly nước Như Ly đưa cho anh chắc chắn đã bỏ thuốc.
Khi nãy nếu không phải cô tới kịp có lẽ anh đã bị cô ta