Từng nước mắt lăn dài trên má cô, bao nhiêu nỗi đau muộn phiền cứ thế trôi theo dòng nước mắt.
Bầu không khí tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.
Nhã Ân vội lau đi giọt nước mắt trên má mình rồi cầm điện thoại lên tay.
Đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt cô dần thay đổi.
Nhã Ân đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh nghe điện thoại.
Khoảng gần 20 phút sau, cô trở lại phòng bệnh.
Vào trong thì thấy Như Ly đã có mặt ở đó từ khi nào, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là anh đã tỉnh dậy.
Nhã Ân không kìm nén được cảm xúc mà chạy đến bên anh.
Cô mừng rỡ cầm lấy tay anh hỏi han:
Đình Phong! May quá! Anh tỉnh rồi, anh có biết em lo cho anh lắm không hả?
Vương Đình Phong chau mày nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm.
Anh vội vàng gỡ tay cô ra khỏi tay mình, ngơ ngác hỏi:
Cô là ai vậy? Sao cô lại biết tên tôi?
Nhã Ân đứng hình trước câu hỏi của Vương Đình Phong.
Anh mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn chắc hẳn là đang có ý đùa giỡn nhưng trò đùa này không vui chút nào.
Cô cười nhạt:
Anh nói gì vậy hả? Em là vợ anh.
Anh ngạc nhiên:
Vợ? Cô đâu phải vợ tôi, vợ tôi ở đây cơ mà.
Vương Đình Phong vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Như Ly.
Nhã Ân như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Cô tự nhủ chắc hẳn là anh đang diễn kịch.
Anh thường ngày vẫn vậy, vẫn thích trêu đùa cô cả khi vừa mới tỉnh.
Nhã Ân đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cô hít một hơi thật sâu nói:
Dừng lại được rồi đấy! Anh có biết cả tuần qua em đã phải vất vả thế nào để chăm sóc cho anh không? Đừng đùa nữa, không vui.
Cô có bị vấn đề gì không? Tôi không nói đùa, Như Ly mới là vợ tôi.
Cô là ai đột nhiên xông vào phòng rồi nhận tôi làm chồng.
Vương Đình Phong! Anh bị điên hả? Em mới là vợ anh không phải cô ta.
Vương Đình Phong định lên tiếng nói gì đó thì bị Như Ly chen ngang:
Này cô, cô không nghe chồng tôi nói gì hả? Tôi mới là