Gia Hân ôm chặt lấy mình, nhanh chóng lùi dần về sau.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận, quát lớn:
Không phải tôi đã nói chúng ta kết thúc rồi sao? Anh còn dám bày ra trò bỉ ổi này?
Nếu không phải tại em thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này.
Vẻ mặt tỉnh bơ, vô tội của hắn khiến cô càng thêm căm ghét.
Cô cười nhạt:
Tại tôi? Chính anh là người đứng sau vụ tai nạn của ông Vương và Đình Phong.
Chính anh mới là người gây ra mọi chuyện.
Lúc nào em cũng nghi ngờ anh? Tại sao không nghe anh giải thích? Anh đã nói anh không làm.
Tôi không tin.
Trừ phi có bằng chứng, còn không tôi sẽ không bao giờ tin anh.
Đối diện với Gia Hân, Vương Đình Viễn im lặng không nói được lời nào.
Cho dù hắn có giải thích ra sao cô vẫn không tin những gì hắn nói.
Vụ tai nạn xảy ra quá bất ngờ, ngay khi nhận được tin báo hắn còn không tin vào những gì mình nghe thấy.
Việc xảy ra một năm trước đối với Vương Đình Phong, Vương Đình Viễn thừa nhận là do hắn.
Còn sự việc lần này hoàn toàn không phải.
Sự im lặng lúc này của Vương Đình Viễn, khiến Gia Hân càng tin vào điều mình nghĩ.
Cô giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt chứa đầy hận thù:
Đừng đến tìm tôi và cũng đừng làm hại đến anh trai tôi nữa.
Chúng ta đã kết thúc rồi.
Khóe môi hắn nở một nụ cười đầy chua chát:
Anh trai? Làm gì có anh em nào lại thân thiết giống đôi tình nhân như vậy? Anh thấy em yêu anh trai mình thì đúng hơn.
Anh đang nói điều xằng bậy gì vậy? Làm sao tôi có thể yêu anh trai mình được?
Em đừng nói em là em gái của Vương Đình Phong.
Vậy bằng chứng nào chứng minh điều đó? Hãy tất cả đều là do em địa là để được gần nó hơn? Anh và Vương Đình Phong là anh em cùng cha khác mẹ.
Xét theo lý, em cũng là em gái của tôi.
Em gái mà lại đi ngủ với anh trai mình? Nực cười!
Gia Hân đứng hình trước những lời Vương Đình Viễn nói ra.
Cô không hiểu trong đầu hắn bây giờ đang có những suy nghĩ điên rồ gì.
Nhưng bản thân cô có thể chắc chắn, Vương Đình Phong là anh trai ruột của cô.
Sao? Cứng họng rồi