Nụ cười trên môi chợt tắt, Nhã Ân im lặng không đáp liền quay mặt sang hướng khác.
Cô vẫn nghĩ anh vì lo lắng mà quan tâm tới cô nhưng câu nói của anh lại khiến cô thay đổi suy nghĩ ấy lập tức.
Đã tự nhủ không nên quá hy vọng để rồi nhận lại sự thất vọng.
Bất chợt, Vương Đình Phong giơ tay sờ lên mặt cô, chạm nhẹ lên vết thương ở miệng.
Mặt cô sưng hết lên rồi.
Để tôi giúp cô thoa thuốc.
Không cần đâu, em tự làm được.
Anh lên phòng đi để Như Ly thấy sẽ không hay.
Chẳng phải anh nói chúng ta nên giữ khoảng cách sao? Em không muốn mang tiếng.
Anh...à không, thiếu gia mời ra khỏi phòng.
Vương Đình Phong ngớ người trước những lời Nhã Ân nói.
Chính anh là người mở cửa cho cô vào nhà, cũng chính là người nấu cháo lấy thuốc giúp cô.
Đã không nhận được lời cảm ơn thì thôi lại còn bị đuổi ra khỏi phòng.
Vương Đình Phong cười nhạt không những không rời đi mà còn xích lại gần cô hơn.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ngày một gần, cô vội vàng lùi về sau nhưng nơi cô ngồi là thành giường có muốn lui cũng không được.
Thiếu gia...anh muốn làm gì?
Nhã Ân bỗng cảm thấy sợ hãi.
Đáng lẽ, Vương Đình Phong lại gần cô thế này, cô phải thấy vui mới phải nhưng cô lại cảm thấy bất an.
Cũng có thể do anh không còn giống trước kia nên sự an toàn khi ở bên giảm đi đôi chút.
Vương Đình Phong ghé sát mặt vào mặt cô, đôi mắt đen nhìn gương mặt xinh đẹp rồi chuyển dần xuống đôi môi đỏ mong.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má hồng, anh thì thầm nói:
Tôi chỉ cấm cô giữ khoảng cách với tôi trước mặt Như Ly chứ đâu có nói sau lưng không được.
Anh bị điên hả? Mau tránh xa tôi ra.
Tôi muốn nghe em gọi tên mình hơn.
Không! Anh mau đi ra khỏi phòng.
Nếu tôi không đi thì sao?
Thì tôi sẽ la lên cho mọi người biết cậu đang ở trong phòng...Nhã Ân còn chưa nói hết câu, đôi môi mềm đã bị Vương Đình Phong chiếm giữ.
Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh, hai tay đánh mạnh lên