Nhã Ân có chút thất vọng sau khi nghe câu nói đó của Vương Đình Phong.
Cô nén tiếng thở dài vào bên trong, mỉm cười khẽ nghiêng đầu hỏi anh:
‘‘Vậy…lời nói hôm trước của anh còn giá trị không?’’
Anh nhíu mày:
‘‘Lời nói nào? Tôi có hẹn gì với cô?’’
Nhã Ân lắc đầu:
‘‘Không phải! Ý tôi muốn nói là việc đối xử với tôi giống như mấy cô giúp việc lúc trước.’’
Vương Đình Phong không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
Hôm nay Nhã Ân rất khác mọi ngày.
Tự nguyện xin lỗi, giải thích chuyện trong bệnh viện chỉ là hiểu lầm hơn nữa còn chủ động muốn làm nhân tình.
Anh tự hỏi liệu có phải cô đang có âm mưu gì khác? Hay do anh có sức hút mãnh liệt không thể cưỡng lại khiến cô thay đổi suy nghĩ?
Căn phòng tĩnh lặng.
Vương Đình Phong đặt tay lên trán xoa nhẹ vài cái rồi dần rơi vào trầm tư.
Khi nói ra những lời đó Nhã Ân đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Ban đầu có chút đắn đo không biết có nên nói ra hay không, nhưng rồi cô vẫn làm bởi cô hiểu nếu bản thân không hành động gì thì Như Ly sẽ được nước làm tới.
Chuyện Vương phu nhân và Như Ly bắt tay hợp tác với nhau lừa gạt Vương Đình Phong cô phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.
Là vì tài sản của Trần gia hay vì điều gì khác?
Nhã Ân đứng im chờ đợi câu trả lời của anh, cuối cùng vì không thể đợi thêm mà lên tiếng:
‘‘Vậy…nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.’’
Dứt lời, Nhã Ân quay người chuẩn bị rời đi thì bị giọng nói của Vương Đình Phong ngăn lại:
‘‘Cô lại đây giúp tôi một việc.’’
Cô chau mày khó hiểu rồi cũng tiến lại gần anh.
‘‘Anh muốn tôi làm gì?’’
Miệng anh hiện lên một nét cười kì dị, đôi mắt màu tro hơi lấp lánh dưới ánh đèn mờ trong căn phòng, hí hửng đáp:
‘‘Đút cho tôi ăn!’’
‘‘Hả???’’
Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, nhất thời bất động không nói được lời nào.
Anh nhướn mày ra lệnh:
‘‘Đây chẳng phải là việc cô nên làm hay sao?’’
Nhìn vẽ mặt đắc ý của Vương Đình Phong, Nhã Ân đành bất lực làm theo.
Cô đi từng bước chân nặng nề lại gần phía anh.
Cầm chiếc đũa trên