Nếu vậy thì buồn nhỉ? Tôi còn không ngờ tới.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nói xong, Vũ Đình tiến lại gần tủ kính lấy ra một chai rượu vang rồi rót vào hai ly.
Âm thanh va chạm của thủy tinh vang lên, Vũ Đình bắt chuyện nói sang vấn đề khác:
Làm sao mà cậu ngồi vào trước giám đốc này hay vậy?
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng mang tính sát thương rất lớn.
Đây đã là người thứ hai hỏi anh câu này.
Chẳng lẽ họ nghĩ anh không đủ khả năng để với tới vị trí giám đốc? Quả là một sự tổn thương sâu sắc.
Anh đặt ly rượu xuống bàn, thở hắt một tiếng:
Tuy rằng trước kia tôi ăn chơi nhưng không có nghĩa công việc ở công ty tôi không biết làm.
Nhưng làm thế nào mà cậu ngồi được vào vị trí giám đốc trong khi em trai cậu hiện đang là chủ tịch?
Bác Lâm đã sắp xếp mọi thứ cho tôi, ngay cả vị trí này.
Tốt nhỉ? Mới tỉnh dậy đã có công việc tốt.
Thế nào? Hôm nay lên bar không? Lâu rồi không tới thăm mấy cô em ở đó.
Để hôm khác đi.
Tôi có hẹn rồi.
Vũ Đình tỏ vẻ ngạc nhiên:
Có hẹn? Phụ nữ?
Vương Đình Phong không đáp chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Vũ Đình hiểu ý à lên một tiếng rồi cụng ly.
Anh biết chuyện sau khi tỉnh dậy Vương Đình Phong bị mất trí nhớ tạm thời nên không nhắc gì đến Nhã Ân.
Dù vậy, trong lòng vẫn cảm thấy tội cho người vợ đáng thương ở nhà không biết chồng mình ở bên ngoài giao du với biết bao cô gái.
————
Bệnh viện Bác Ái.
Hôm nay là ngày có kết quả xét nghiệm, Vương Đình Viễn đã rồi công ty từ sớm để tới đây.
Đứng trước cửa phòng trưởng khoa, hắn chần chừ một lúc lâu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bác sĩ Trương nhìn thấy Vương Đình Viễn lập tức thay đổi thái độ.
Ông ta đứng dậy tiến đến kéo ghế cho Vương Đình Viễn, thái độ vô cùng kính cẩn:
Cậu chủ đi đường xa tới đây có muốn uống gì không để tôi kêu y tá làm.
Hắn phủi tay:
Không cần phải sợ mất thời gian tôi muốn xem kết quả ngay bây giờ.
Dạ vâng.
Bác sĩ Trương nhanh chân lấy kết quả xét nghiệm trong hộc bàn đưa cho Vương Đình Viễn.
Hắn cẩn thận xem kết quả trên tờ giấy.
Trong đó có ghi rõ, hắn