Ở phía Nhã Ân, người đàn ông đang cùng cô ăn uống nói chuyện chính là người anh lâu năm của cô, Tần Hạo Thiên.
Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Hạo Thiên về gia đình quản lý công ty rồi cũng từ đó mà mất liên lạc.
Không biết trong suốt những năm qua anh ta đã làm gì nhưng ở thời điểm hiện tại cô thấy anh rất thành công.
Hôm nay trên đường trở về Vương gia, hai người vô tình gặp nhau nói chuyện được một lúc thì tới nhà hàng dùng bữa.
Dù sao cũng là lần gặp đầu tiên sau bao nhiêu năm nên cô đã không từ chối.
Tần Hạo Thiên gắp một miếng thức ăn để vào bát cho cô, từng hành động vô cùng dịu dàng quan tâm:
Em ăn nhiều vào.
Dạo này trông em gầy đi nhiều đấy.
Nhã Ân lắc đầu:
Anh mới là người gầy đi đấy.
Sao suốt mấy năm qua, em không liên lạc được với anh? Hay trong thời gian đó anh gặp chuyện gì?
Chỉ là công việc ở tập đoàn khá bận rộn.
Anh lại thay đổi số điện thoại không báo với em nên mới mất liên lạc.
Ra là vậy!
Nhã Ân mỉm cười đáp lại.
Tần Hạo Thiên ngây ngốc nhìn nụ cười cô, nụ cười đã từng khiến anh say đắm.
Với Tần Hạo Thiên khi đã yêu thật lòng một ai anh muốn người con gái đó tự nguyện với anh mà không phải sự ép buộc, miễn cưỡng.
Nhã Ân thuộc kiểu con gái trong mềm ngoài cứng, nên Tần Hạo Thiên chỉ biết từ từ chinh phục người đẹp.
Mặc dù biết cô đã là hoa có chủ nhưng chỉ cần người đàn ông kia buông tay, anh nhất định sẽ giành lấy.
Hết cách, ai biểu anh say cô ngay từ phút đầu tiên, đến nay nghiện rồi, vừa nghĩ Tần Hạo Thiên vừa mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
Nhận ra thái độ lạ của Tần Hạo Thiên, Nhã Ân chợt thấy ngượng ngùng:
Trên mặt em có dính gì hay sao mà anh nhìn dữ vậy?
Lúc này anh ta mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
Anh ta mỉm cười lắc đầu đáp:
Không có.
Em mau ăn đi, không thì thức ăn sẽ nguội hết.
Anh cũng mau ăn đi, đừng gắp cho em mãi thế.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Trong khi bầu không khí của họ đang rất vui vẻ thì ở bên kia Vương Đình Phong lại thấy khó chịu vô cùng.
Ánh mắt hằn lên tia đỏ