Mặc dù đã hỏi lý do, cô chỉ nói mệt trong người nhưng anh đoán chắc hẳn phải có chuyện gì đó.
Vương Đình Phong vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của Nhã Ân.
Cô ngồi im như tượng ở trước ghế sofa giữa phòng, tuyệt nhiên không nói một lời.
Bầu không khí ngột ngạt này bỗng chốc khiến Vương Đình Phong cảm thấy khó chịu.
Anh lên tiếng mở đầu câu chuyện:
‘‘Em đi đường tới đây có mệt không?’’
‘‘Đi bằng taxi nên không mệt!’’
Vương Đình Phong ’ à ’ lên một tiếng, gượng gạo hỏi tiếp:
‘‘Sau giờ cơm trưa tôi rảnh, để tôi đưa em về nhà.’’
‘‘Cảm ơn anh! Tôi không dám làm phiền anh sợ rằng cô chủ bắt gặp thì lại không hay.’’
Mặc dù trên giấy tờ, cô là vợ anh nhưng ở thời điểm hiện tại thì chỉ là nhân tình nên cô biết giới hạn của mình.
Sau chuyện anh làm đêm hôm qua, cô không muốn gặp mặt cũng không muốn nói chuyện với anh nhưng không phải cái gì cũng theo ý muốn của cô.
Cho tới khi tìm được giấy đăng ký kết hôn thì cô vẫn phải chịu đựng cảnh này.
Anh hỏi gì cô trả lời nấy, cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt.
Cảm thấy nếu không giải quyết rõ nguồn cơ của vấn đề, mối quan hệ sẽ chẳng đi đến đâu.
Vì thế anh quyết định hỏi lại cô lần nữa:
‘‘Nhã Ân! Hôm nay em làm sao vậy? Từ sáng tới giờ em luôn có thái độ khó chịu với tôi? Tôi làm gì sai sao?’’
Cô nhìn anh một cái rồi thở dài để kể rõ nguyên nhân khiến cô thành ra như vậy thì thật dài dòng và mất thời gian.
Cuối cùng vẫn là cái lắc đầu chối từ:
‘‘Không có gì! Chỉ là tôi thấy hơi mệt trong người nên mới như vậy.
Nếu anh cảm thấy khó chịu thì tôi xin lỗi.’’
Sau câu nói của cô, anh càng cảm thấy cô có vấn đề.
Nhưng cô không chịu nói ra thì làm sao anh biết cách giải quyết.
Một lần sự im lặng lại bao trùm lấy hai người.
Thời gian cứ thế trôi qua, cả hai không ai nói với ai một lời.
Bỗng tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Nhã Ân liền lấy máy ra xem, đọc lướt dòng tin nhắn trên màn hình rồi nhanh chóng hạ xuống.
Cô đưa mắt nhìn về phía Vương Đình Phong.
Thấy anh đã dùng bữa xong,