Đình Phong cầm viên thuốc trên tay, vui vẻ nhìn Chí Viễn rồi cẩn thận cất kỹ vào trong người. Từ dưới nhà, giọng nói của Nhã Tịnh vang lên:
- Anh Phong! Em nấu xong rồi.
Nghe tiếng cô, anh vội đáp lại:
- Anh xuống ngay đây.
Dứt lời, anh quay sang phía Chí Viễn:
- Xuống ăn cơm thôi.
Chí Viễn khẽ gật đầu một cái. Trước khi cùng Đình Phong xuống lầu còn căn dặn cẩn thận:
- Anh tuyệt đối không được để cho chị dâu biết, nhớ chưa?
- Anh nhớ rồi.
Đình Phong mỉm cười nhanh chân đi trước còn Chí Viễn lẽo đẽo theo sau.
Nhã Tịnh một mình dọn cơm ra bàn, vừa nhìn thấy anh định liền lên tiếng:
- Anh mau ngồi vào bàn đi.
Nụ cười trên môi cô chẳng được bao lâu thì bị dập tắt bởi bóng hình người phía sau. Cô cứ nghĩ trong nhà chỉ có cô và Đình Phong, thật không ngờ lại thêm một nhân vật không mời. Thấy Chí Viễn, cô cũng không vui vẻ gì, sắc mặt thay đổi, lời nói ra như cố rỏ ra lịch sự:
- Em cũng ở nhà hay sao? Chị tưởng em ra ngoài rồi nên không nấu cơm cho em.
Biết Nhã Tịnh đang nói mình, Chí Viễn đáp:
- Em ở nhà từ sáng. Chắc chị không để ý nên mới không biết. Mà chị không cần lo chuyện cơm nước, bây giờ em phải ra ngoài gặp đối tác rồi.
Nhã Tịnh chỉ gật đầu không nói thêm lời nào. Cô không thích Chí Viễn bởi vậy cuộc nói chuyện giữa chị dâu, em chồng chỉ vỏn vẹn đôi ba câu.
Chí Viễn chỉnh sửa lại cà vạt, ngó lo Nhã Tịnh đang đứng trước mặt mà lên tiếng nói vọng vào trong với anh trai mình.
- Anh, em đi làm đây.
Nghe tiếng hắn, Đình Phong từ trong nhà bếp hớt hải chạy ra trên tay còn cầm một ly nước cam mới rót. Anh đưa cho hắn, hơi thở đôi phần gấp gáp:
- Em uống đi.
Chí Viễn hơi ngạc nhiên:
- Sao lại cho em?
- Để cảm ơn chiều nay em đã chơi cùng anh. Uống đi!
Trước sự thúc giục của Đình Phong, Chí Viễn miễn cưỡng uống một ngụm. Xong xuôi, hắn vội vàng bỏ đi để đôi vợ chồng trẻ ở lại.
- Muộn rồi, anh vào ăn cơm đi.
Tiếng Nhã Tịnh gọi anh từ phía sau. Đình Phong cũng nhanh chân tiến tới bàn ăn. Cả hai ngồi đối diện với nhau rồi bắt đầu dùng bữa, bầu không khí ảm đạm dần bao trùm lấy hai người. Thời gian cứ vậy mà trôi đi mãi đến một lúc sau, Đình Phong mới đánh động vài câu:
- Vợ ơi! Ngày mai anh lên công ty với vợ nhé!
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Sao anh lại muốn đến đó?
- Chỉ là muốn tới chơi với vợ thôi. Nếu vợ không cho thì thôi anh không đến nữa.
Anh nghĩ cô sợ anh làm phiền mình nên mới không cho phép, sắc mặt biến sắc một chút. Ngậm ngùi cúi đầu xuống, bát cơm trước mặt bỗng nhiên trở thành vật để trút hết buồn bực.
Nhìn thái độ của anh, cô phì cười.
Anh là đang giận dỗi đó sao?
Nếu thật thì đúng là rất dễ thương. Ngày mai, bác quản gia vẫn chưa về để anh ở nhà một mình với người em trai kia cô không yên tâm. Để anh đến công ty cũng tốt, cô sẽ có người nói chuyện cùng.
Nhã Tịnh hạ đũa xuống, nhẹ nhàng nói:
- Em sẽ cho anh đến công ty.
Nghe vậy, Đình Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực:
- Thật hả vợ?
- Nhưng anh phải hứa với em, không được lung tung đâu đấy.
- Anh biết rồi. Vợ anh tuyệt vời nhất!
Anh cười hì hì một lúc rồi liên tục gặp đồ
ăn cho cô. Chắc hẳn anh đang rất vui khi nghĩ đến ngày mai đi làm cùng vợ.
Sau khi rời nhà, Chí Viễn lái xe đến chỗ hẹn. Lần này, hắn có hẹn với một đối tác rất quan trọng, chỉ cần ký được hợp đồng này chắc chắn vị thế của hắn trong nhà sẽ chiếm ưu thế hơn người anh trai ngờ nghệch. Đến lúc đó, bố hắn sẽ hiểu ai là người xứng đáng đảm nhận công ty.
Tới điểm hẹn, Chí Viễn lái xe vào gara rồi ung dung bước vào nhà hàng. Nhưng có điều hắn lại không thể lường trước, vừa đặt chân vào trong không được bao lâu cơ thể hắn dần nóng lên. Cứ nghĩ là do thời tiết nhưng cơn nóng ngày một lan toả, ngày một khiến hắn khó chịu hơn. Cả cơ thể hắn như có hàng nghìn con kiến bỏ lên, ngứa ngáy khó chịu đến khó tả. Một kẻ ăn chơi như Chí Viễn gặp tình huống này lại không biết mình bị gì mới lạ.
Phải rồi!
Hắn trúng thuốc mà là loại thuốc liều mạnh. Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết lý do từ đầu mà ra. Hắn không thể đi gặp khách hàng trong tình trạng này, việc hắn cần làm bây giờ là đi tìm nơi để giải quyết.
Thế rồi, hắn vội vã rời đi để mặc cuộc hẹn mà hắn coi trọng ngày hôm nay.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!
Sáng hôm sau.
Đình Phong rục rịch chuẩn bị đồ đến công ty. Do có cuộc họp đột xuất nên Nhã Tịnh phải rời đi trước nên anh đành phải một mình đi sau.
Giống như mọi ngày, anh được tài xế đưa đến công ty. Phải mất đến hơn 20 phút sau mới tới nơi. Biết vợ mình bận mà trong đầu lại luôn xuất hiện lời dặn dò của cô nên anh đi thẳng một mạch đến phòng làm việc, không dám dòm ngó xung quanh.
Đi được một đoạn khá xa, anh vô tình va phải một người đi hướng đối diện. Lực va chạm khá mạnh khiến người kia ngã xuống đất, thấy vậy anh vội vàng chạy đến đỡ, miệng không ngừng nói:
- Tôi... tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
- Đi đường phải nhìn...
Cô gái kia định mắng mỏ một trận ra trò nhưng lời nói nhanh chóng ngừng lại khi thấy anh.
- Cậu chủ!
- Ơ cô thư ký này!
- Dạ.
Yến Như nở nụ cười thật tươi chào đón Đình Phong như thể được gặp một người cô ta ngày đêm muốn gặp.
Nhớ đến chuyện khi nãy, Đình Phong vội vàng hỏi han:
- Khi nãy tôi va vào cô, cô có sao không vậy?
Như cá gặp nước, Yến Như bắt đầu giở trò. Cô ta đưa tay đặt lên ngực mình, gương mặt nhăn nhó khó khăn nói:
- Ngực của em đau quá cậu chủ!
- Đau... đau sao? Vậy tôi phải làm thế nào? Tôi... tôi không cố ý đâu.
Yến Như mặc kệ những lời lắp bắp của Đình Phong trực tiếp cầm tay đặt lên ngực mình:
- Cậu có thể xoa giúp em được không ạ?
Truyện convert hay :
Ta Là Người Ở Rể