Kể từ khi sáng tạo ra chiêu thương thuật thứ nhất, chiến lực của Tôn Kỳ tăng lên nhanh chóng, đánh nhau với ma thú cùng giai toàn thắng.
Cho dù ma thú cao hơn hắn một giai, hai giai hắn cũng có cơ hội chiến thắng.
Tôn Kỳ khiêu chiến ma thú xung quanh trăm dặm biến nơi đây thành địa bàn riêng của hắn ma thú không dám xâm nhập.
Ma thú cường đại xung quanh đây đều bị hắn đánh qua. Có chết có chạy trốn.
Tôn Kỳ đã không còn đối thủ liền quyết định mở rộng khu vực khiêu chiến, tìm kiếm đối thủ cường đại hơn.
Hôm nay, Tôn Kỳ bắt gặp một con Hắc Thiết Hùng đang cọ lưng vào cây gãi ngứa.
Tôn Kỳ mắt sáng rỡ.
Con Hắc Thiết Hùng tu vi Luyện Linh ngũ trọng, thân hình to lớn, da dày thịt béo, hai tay mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn là một đối thủ tốt. Đặc biệt là con gấu tốc độ không cao, không sợ nó bỏ chạy. Có thể thoải mái đánh một trận.
Tôn Kỳ hét lớn cầm thương phóng tới.
Con Hắc Thiết Hùng nhìn cảnh giác, sau đó nổi giận vì có kẻ dám khiêu khích mình.
Cả hai lập tức sáp vào nhau. Thương, trảo va chạm hoả hoa bắn tung toé.
Tôn Kỳ di chuyển linh hoạt không ngừng đảo quanh đối phương.
Con gấu tức giận chồm thân đứng dậy, hai trảo trước huy vũ tấn công tới tấp.
Tôn Kỳ lách thân né tránh, miệng mỉm cười, cơ hội đến.
Tôn Kỳ đâm thương, con gấu né tránh.
Thương vốn sẽ đâm sượt qua bụng nhưng bất ngờ mũi thương quay đầu, rạch một đường dài ngang bụng con gấu.
Con gấu bất ngờ trúng chiêu thì sợ hãi ôm bụng, máu tuôn ra ồ ạt từ vết thương.
Con gấu biết đánh không lại liền quay đầu bỏ chạy nhưng đáng tiếc tốc độ của nó không nhanh lại đang bị thương.
Tôn Kỳ lại ở phía sau truy kích không buông.
Con gấu rất nhanh gục ngã vì mất máu.
Tôn Kỳ tới gần đâm một thương vào tim con gấu, kết thúc mạng sống của nó.
Tôn Kỳ cắt đi hai trảo con gấu. Đồng thời rạch phá cơ thể con gấu tìm điểm bất thường.
Đáng tiếc! vẫn như thường lệ hắn không tìm được đáp án mình muốn.
Cuộc sống săn ma thú cứ thế tiếp diễn đã được một năm.
Tôn Kỳ lúc này như thường lệ đang đi tìm con mồi.
Bỗng nhiên hắn gặp được một nhóm Ma tộc năm tên đang dò đường tìm thứ gì đó.
Tôn Kỳ cũng không muốn nhiều chuyện, liền chọn một phương hướng khác mà đi.
Đúng lúc này có tiếng gọi:
“Huynh đệ xin dừng bước.”
Tôn Kỳ ngoái nhìn đối phương xem coi có phải đang gọi mình.
Quả nhiên năm tên Ma tộc đang hướng phía hắn mà đi.
Tôn Kỳ cũng không sợ bọn họ chỉ là tự nhủ trong lòng: hy vọng không có gì rắc rối.
Một tên trong nhóm mở miệng:
“Huynh đệ phải chăng cũng đang đi tìm Hung Ma.”
“Hung Ma?” Tôn Kỳ hiếu kỳ hỏi.
“A! huynh đệ không biết gì sao?”
Vậy là bọn họ cùng Tôn Kỳ ngồi xuống trò chuyện. Lúc này Tôn Kỳ mới hiểu Hung Ma là gì.
Trong vòng ba tháng trở lại đây tại trong sơn mạch, thợ săn ma thú phát hiện nhiều xác ma thú bất thường.
Xác ma thú bị phanh thây, mổ não, móc tim, nội tạng bị móc ra, móc mắt cắt tai…. Nói chung xác ma thú nhìn rất rùng rợn.
Đây rõ ràng không phải thủ pháp của thợ săn ma thú vì thợ săn chỉ cắt đi bộ phận ma thú có giá trị sẽ không lại làm chuyện dư thừa.
Còn do ma thú giết thì cũng không giống vì ma thú giết con mồi sẽ lôi về chỗ an toàn rồi ăn, cho dù có ăn tại chỗ thì cũng sẽ không phanh thây mổ bụng con mồi như vậy.
Lúc đầu còn không đáng chú ý nhưng sau đó trong nhóm thợ săn có nhiều tin đồn lan ra.
Có kẻ nói do một con hắc hùng gây ra.
Có kẻ nói cự hổ gây ra.
Có kẻ nói do kẻ nào đó rảnh hơi gây ra.
….
Tất cả tin đồn đều có chỗ hợp lí nhưng lại không thể giải thích thông toàn bộ.
Lúc này có thợ săn nói chính mắt nhìn thấy một bóng đen khổng lồ hình thù như gấu lớn, đầu như hổ, cánh như chim ưng, chân như voi xé xác một con thú sau đó bỏ đi.
Khi hắn tới xem cái xác thì cái xác đã máu thịt be bét, chân tay cắt cụt, phanh bụng moi nội tạng… nhìn rất đáng sợ giống như mấy cái xác đã tìm thấy trước đây.
Lúc đầu cũng không mấy kẻ tin câu chuyện này nhưng sau đó lại có mấy kẻ cũng thấy như vậy.
Có kẻ còn đụng độ con thú bí ẩn, bị nó một tát đánh bay xuống núi mà kẻ này đã là Luyện Linh ngũ trọng.
Vậy nên có suy đoán con thú bí ẩn có tu vi ít nhất là Luyện Linh lục trọng.
Mấy cái xác ma thú Luyện Linh ngũ trọng phát hiện sau đó cũng khẳng định suy đoán này.
Đám thợ săn gọi con thú này là Hung Ma.
Sau đó liền có các thợ săn liên kết với nhau săn Hung Ma, nghe đồn Hung Ma có thể là dị chủng ma thú thượng cổ phi thường hiếm gặp, toàn thân là bảo, có thể đã hình thành ma thú hạch.
Tin đồn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng loạn.
Có tên công tử nhà giàu ra giá một ngàn ma thạch bắt sống Hung Ma. Lại có mấy thương hội cũng lập đội tìm bắt.
Cái này cũng dễ hiểu vì dị chủng ma thú thượng cổ nghe nói vô cùng cường đại nếu có thể đem nuôi sẽ là trợ lực cực mạnh tương lai, hoặc có thể nuôi lớn bán lại cho các đại đầu lĩnh phía trên cũng là một món lời không nhỏ.
Chỉ cần có kẻ ra giá thì ắt có kẻ bán mạng, từng nhóm thợ săn được lập ra tìm kiếm Hung Ma.
Tôn Kỳ nghe xong thì sửng sốt, hắn ở tại khu vực này cũng khá lâu vậy mà chưa bao giờ thấy một con thú như mô tả như vậy.
Tôn Kỳ nghĩ nếu như có thể đối chiến với loại ma thú dị chủng như vậy thì mới thật thống khoái, chiến thắng mới cảm thấy có thành tựu.
Năm thợ săn ma thú mời Tôn Kỳ nhập bọn, Tôn Kỳ vui vẻ nhận lời.
Đứng đầu nhóm thợ săn là Tô Lâm tu vi Luyện Linh lục trọng, Tô Thăng tu vi Luyện Linh ngũ trọng, Tô Thanh,Tô Hà, Tô Bắc cùng tu vi Luyện Linh tứ trọng. Bọn họ kết nghĩa huynh đệ lấy cùng một họ.
Tô Lâm bọn họ sở dĩ mời Tôn Kỳ vì nghe nói Hung Ma là Luyện Linh lục trọng, bọn họ không có nắm chắc bắt được. Có thêm Tôn Kỳ có thể dùng như đệm thịt.
Còn nếu bắt được Hung Ma dễ dàng thì cũng không có phần cho Tôn Kỳ như đã hứa, ai biểu Tôn Kỳ chỉ có tu vi Luyện Linh tứ trọng còn không phải mặc bọn họ bố trí sao.
Tôn Kỳ cũng cảm thấy bọn họ nhiệt tính chào đón quá mức, cùng hứa hẹn phân chia thật lớn khiến hắn có cảnh giác. Trên đời này làm gì có chuyện làm ít hưởng nhiều. Thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn vui cười đáp lời.
Hắn cũng có suy tính riêng của mình.
Khu vực này Tô Lâm có vẻ quen thuộc, dẫn đầu bọn họ tiến lên.
Tô Lâm hết quẹt đất ngắm nghía, lại khịt khịt ngửi mùi không khí, rồi lại xoa xoa lá cây
bên đường…
Tôn Kỳ đi theo cũng học hỏi được không ít.
Tô Lâm đang ngửi mùi không khí thì sắc mặt nghiêm túc, tay chỉ một hướng rồi nói:
“Phía trước có mùi máu. Mau đi kiểm tra.”
Cả bọn tức thì tăng tốc.
Trăm tức hơi thở về sau, bọn họ dừng lại tại một bãi cỏ. Cỏ đã đổ rạp một mảng lớn.
Có vết đánh nhau, có vết máu kéo dài.
Tô Thanh hỏi: “Có khi nào do Hung Ma gây ra hay không?”
Tô Lâm đáp: “Không biết chắc! nhưng mà có thể lần theo vết máu xem sao?”
Nhóm bọn họ lại tức tốc tiến lên, lần theo vết máu.
Một lúc lâu sau thì đến trước một hang động.
Cả bọn đứng lại chần chờ.
Tô Hà hỏi: “Tiếp theo lên làm thế nào? Có lên vào bên trong?”
Tô Lâm đáp: “Vào bên trong thì quá mạo hiểm, cần thăm dò trước.”
Lời Tô Lâm vừa dứt thì Tô Lâm và Tô Thăng di chuyển kè hai bên Tôn Kỳ. Tô Thanh, Tô Bắc, Tô Hà thì che các khe hở.
Tô Lâm cười nói: “Ta thấy Tôn Kỳ huynh đệ thân thủ tốt nhất hay là vào xem thế nào? Bọn ta ở ngoài này yểm trợ.”
Tôn Kỳ trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn là đồng ý. Hắn không thể trở mặt.
Trở mặt bây giờ có thể bị bọn họ đánh giết cướp của, còn vào trong hang tuy mạo hiểm nhưng chưa chắc nguy hiểm.
Tôn Kỳ bước vào trong hang, tay cầm chắc trường thương.
Đi vào trong được chục thước, Tôn Kỳ nghe thấy tiếng xột xoạt, tiếng cắn xé thịt, tiếng nhai thức ăn cùng tiếng gầm gừ nhẹ.
Tôn Kỳ nghe tiếng cũng đoán được bên trong hang là con gì.
Hắn nhẹ bước từ từ trở ra ngoài.
Khi đến gần của hang thì la toáng lên: “Hung Ma! Hung Ma!” rồi vụt biến ra bên ngoài.
Bọn Tô Lâm nghe nói Hung Ma thì hưng phấn vì tìm thấy mục tiêu nhưng cũng cẩn trọng bố trí đội hình phục kích.
Trong hang con ma thú nghe thấy tiếng la hét thì biết có kẻ xâm nhập, nó giận dữ chạy ra ngoài.
Bọn Tô Lâm đang bố trí phục kích bên ngoài thì một bóng đen lao ra xé rách tấm lưới tức giận tấn công.
Lúc này bọn Tô Lâm mới thấy rõ là một con hổ lớn tu vi Luyện Linh lục trọng.
Bọn Tô Lâm không phải đối thủ rơi vào thế yếu.
Một lúc sau bọn Tô Lâm mới cắt đuôi được con hổ chạy trối chết.
Tôn Kỳ lúc này đi thong thả trong rừng thì xột xoạt năm bóng hình bay ra vây quanh hắn. Là bọn Tô Lâm.
Tô Lâm cười gằn: “Tinh Niệm huynh đệ ngươi hại bọn ta thảm như vậy. Không cần lời giải thích sao?”
“Rõ ràng không phải Hung Ma mà ngươi lại la Hung Ma.”
Tôn Kỳ làm vẻ vô tội: “Tiểu đệ làm sao biết! tiểu đệ chỉ thấy cái đầu hổ giống như các huynh mô tả Hung Ma thì thông báo thôi.”
Tô Bắc tức giận: “Sao ngươi không nhìn kỹ rồi hẵng nói.”
Tôn Kỳ nói: “Tiểu đệ làm sao dám nhìn kỹ. Hung Ma tu vi Luyện Linh lục trọng còn tiểu đệ chỉ tứ trọng, muốn nhìn rõ Hung Ma chỉ sợ lúc đó đã không còn mạng.”
Tô Lâm nghe thế thì cười hề hề: “Nếu vậy thì không phải lỗi của Tinh Niệm. Chúng ta lại đồng hành thôi.”
Lời này uy hiếp không cho Tôn Kỳ từ chối. Tôn Kỳ cũng đành cười khổ đi theo.
Mấy canh giờ sau, Tô Lâm lại phát hiện mùi máu.
Cả bọn tiến tới dò xét thì thấy xác một con gấu bị phanh thây, moi ruột vô cùng ghê rợn.
Bọn Tô Lâm tỉ mỉ kiểm tra cái xác thì kết luận đây là thủ pháp của Hung Ma. Lập tức lần theo dấu vết truy tìm.
Còn Tôn Kỳ theo sau mà cười khổ trong lòng, cái xác gấu nào phải do Hung Ma gây ra, đây rõ ràng là do hắn giết. Chắc là hiểu lầm. Hắn cũng không tiện giải thích.
Tiếp sau đó bọn họ lại phát hiện xác ma thú tương tự cùng bị phanh thấy.
Có mấy cái xác đã bốc mùi hôi thối, dòi bọ bò lúc nhúc, ruồi nhặng bay xung quanh, nước thối từ cái xác vẫn đang rỉ ra…
Lại có cái xác chỉ còn xương cốt nhưng có thể thấy xương cốt bị chặt chém đứt lìa…
Bọn Tô Lâm đều kết luận do Hung Ma gây lên.
Tôn Kỳ thì biết mình là thủ phạm, không biết ai đã đồn thổi thêu dệt câu chuyện hắn thành Hung Ma.
Nhưng nghĩ lại thì việc mình giết ma thú rồi phanh thây cũng xứng với hai chữ Hung Ma.
Bọn Tô Lâm thấy được dấu vết càng nhiều thì càng hưng phấn nghĩ rằng đã đến gần sào huyệt Hung Ma.
Nhưng lúc này bọn Tô Lâm gặp một thợ săn ma thú khác gọi Đinh Trọng.
“Tô huynh đang làm gì đấy?”
“Săn Hung Ma. Không phải Đinh huynh cũng như vậy sao?”
“Ha ha Tô huynh vẫn chưa biết gì sao? Hung Ma chỉ là chuyện bịa đặt của bọn Trương Tấn.”
“Xin Đinh huynh chỉ rõ.”
“Bọn Trương Tấn phát hiện một gốc thảo dược quý hiếm sắp thành thục tại núi phía nam. Sợ có kẻ phát hiện lên bày kế nói có Hung Ma tại núi phía bắc để dụ tất cả lên phía bắc. Bọn ta nhiều ngày không tìm thấy Hung Ma, lại thấy bọn Trương Tấn bỗng nhiên có số ma thạch lớn thì gặng hỏi mới biết sự thật.”
“Khốn kiếp bọn này, ta phải về đánh cho bọn họ một trận.”
Bọn Tô Lâm tức giận bỏ đi.
Tôn Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm, không ai nghi ngờ trên đầu hắn. Sau này làm việc hắn phải cẩn thận hơn.
Tôn Kỳ sau đó trở lại chỗ ở.