Những ngày tiếp theo, tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ thường đến phủ Tôn Kỳ chơi.
Trần Dung cùng Tôn Kỳ đàn tấu, trao đổi đàn nghệ, Trần Kỷ thì tham quan hậu phủ.
Lúc ra về Trần Kỷ cồng kềnh mà đi, Trần Dung xấu hổ che mặt, không còn cách nào khác, nàng bị lý lẽ của tỷ tỷ thuyết phục.
Trần Kỷ còn hận không thể một lần dọn sạch vườn gà của hắn.
Thần tộc có minh văn có thể thu nhỏ, bảo tồn những vật sống nhưng khá phức tạp nàng chưa học được.
Còn mua? nàng không nghĩ tới, giá quá đắt.
Nếu không theo nghề khống thú, mua làm gì! Vậy là nàng cứ phải tới tới lui lui, một ngày có khi đến mấy lần.
Dạ Tuyết nhận ra việc mình làm đã đi quá giới hạn, khiến cho một bộ phận Thần tộc nháo nhào.
Nàng quyết định kết lại sự việc.
Mọi việc từ từ lắng xuống.
Trần Kỷ tiếc hùi hụi, trong phủ Tôn Kỳ vẫn còn bầy gà mới lớn a, còn chưa kịp bắt.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Tôn Kỳ an tâm tu luyện, ngoài đàn hắn còn học thêm các loại đao, thương, kiếm, kích… hội họa, kiến trúc, lịch sử, nhân chủng học, toán học… Loại nào hắn cũng muốn học mà lại học phi thường nhanh, phi thường sâu.
Một phần là nhờ bản thân Thần tộc chỉ số thông minh rất cao, một phần là Tôn Kỳ kinh nghiệm phong phú, hắn có thể so sánh đối chiếu với gì đã biết để hiểu vấn đề một cách sâu sắc hơn.
Năm năm thời gian, hắn học được vô số điều.
Một ngày nọ, A Hoàng và A Tú đến tìm hắn.
“Có việc gì sao?” Tôn Kỳ thấy bọn họ bẽn lẽn có việc muốn nói nhưng lại không dám lên tiếng thì chủ động hỏi chuyện.
A Hoàng lấy hết can đảm, ngập ngừng nói:
“Hôm qua bọn tiểu nhân nghe báo, mẹ của bọn tiểu nhân bệnh nặng, muốn gặp bọn tiểu nhân lần cuối.
Nên là...”
“Các ngươi muốn xin phép về Phàm giới?” Tôn Kỳ đoán ý hỏi.
“Vâng! nhưng Thần tử yên tâm...” A Hoàng vội nói: “Chỉ một người trong bọn tiểu nhân về, mọi chuyện bọn tiểu nhân sẽ chu toàn trước khi đi.”
Thì ra bọn họ lo lắng không đủ người phục vụ khiến hắn không vui.
Trong lòng bọn họ Thần tộc đúng là chí cao vô thượng, ngay cả mẹ mất cũng không phải ưu tiên số 1, chỉ sợ hắn nói một câu không, bọn họ cũng không dám nói lại một lần nữa.
“Được! ta cùng các ngươi đi Phàm giới.” Tôn Kỳ ôn tồn nói.
“Đa tạ Thần tử...” A Hoàng cúi đầu nhưng chợt nhận ra khác thường, trợn mắt sửng sốt hỏi lại: “Thần tử muốn cùng đi Phàm giới?”
“Có vấn đề sao?”
“Không, nhưng mà thân phận ngài cao quý, sợ không thích chốn nhân gian.
Phàm giới thiếu thốn, sợ ngài không quen.”
“Các ngươi sợ hơi nhiều rồi!” Tôn Kỳ mỉm cười.
“Ta đã quyết định, cứ như vậy mà làm.
Các ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường ngay.”
“Vâng!” A Hoàng và A Tú gật đầu nhanh chóng làm việc, vốn dĩ không chắc sẽ được cho phép trở về Phàm giới, một người được về cũng đã là may mắn nhưng nay cả hai đều được, bọn họ không vui mừng sao được.
Bọn họ đi chuẩn bị, bản thân thì qua loa mấy bộ đồ, chủ yếu vẫn là chuẩn bị cho Tôn Kỳ, sợ Thần tử không quen cuộc sống nơi phàm trần.
Kết quả là trên xe ngựa chất mấy rương đồ lớn.
Tôn Kỳ nhìn mà cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, như là việc phải có.
Bọn họ ngồi trên xe ngựa đi ra khỏi nhất đảo trùng thiên, trên đường đi A Hoàng, A Tú tâm trạng lo lắng, hồi hộp nhưng vẫn cố gắng chu toàn việc hầu hạ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bồi hồi.
Không biết Nhân tộc tại Thần giới cuộc sống thế nào?
Tới biên giới, có hai cột đá lăng trụ tứ giác lớn, nhọn dần khi lên đỉnh, bốn mặt có khắc các loại hoa văn, ấn ký.
Nơi đây không có người canh gác.
Tôn Kỳ tại trước cột đá giơ lên thẻ định danh.
Trụ đá hoa văn sáng lên, một sợi thần khí đi vào trong tấm thẻ.
Một thoáng kiểm tra, trụ đá phát ra âm thanh:
— QUẢNG CÁO —
“Đi đâu?”
“Phàm giới, khu 8.” Tôn Kỳ lớn tiếng nói.
Đây là địa chỉ A Tú nói cho hắn biết.
Hai trụ đá phát ra tiếng ong, ong… hoa văn sáng rực, một hoàng kim đại lộ xuất hiện.
Tôn Kỳ theo thiên lộ đi xuống Phàm giới.
Phàm giới chia thành 32 khu, mỗi khu có một tòa Thông Thiên Tháp.
Thông Thiên Tháp là trung tâm của mọi hoạt động quan trọng của con người như tế tự, cầu Thần, hành hương, là đường lên Thần giới… Bên trong mỗi Thông Thiên Tháp có một đến một vài tượng thần, hương khói lúc nào cũng nghi ngút, thờ tụng không ngừng.
Thông Thiên Tháp khu thứ 8 đột nhiên hào quang tỏa sáng, mấy vị trông coi tháp nhất thời ngây dại nhưng rất nhanh phản ứng, gõ lên tiếng chuông, có tên lớn tiếng vừa chạy vừa cuồng hô:
“Thần giá lâm! Thần giá lâm! tất cả dừng mọi công việc nhanh chóng cung nghênh!”
Mọi người nghe tiếng hô vội vã chạy tới Thông Thiên Tháp, ngoan ngoãn xếp hai hàng bên ngoài.
Có mấy vị lão giả, là chức sắc cao nhất, quần áo hoa mỹ hơn hẳn dân thường bước lên phía trước chủ trì đại lễ nghênh Thần.
Thông Thiên Tháp tỏa sáng rực rỡ, trên trời cao, hoàng kim đại lộ hiện ra nối liền với Thông Thiên Tháp, một chiếc xe ngựa từ từ chạy xuống.
Mấy vị chức sắc dẫn đầu Nhân tộc, lớn tiếng hô:
“Cung nghênh Thần giá lâm! Cung nghênh Thần giá lâm!”
Chiếc xe ngựa đáp xuống mặt đất, Nhân tộc toàn bộ quỳ sụp thành kính, liên tục tung hoa tươi, đốt trầm hương.
A Hoàng đỡ tay Tôn Kỳ bước ra khỏi xe, một tên Nhân tộc vội vàng chạy tới quỳ sụp xuống để Tôn Kỳ bước lên lưng đi xuống.
Tôn Kỳ hơi khựng lại, nhưng rồi cũng làm theo lễ nghi.
Lại có mấy tên trải thảm hoa để Tôn Kỳ đặt chân.
Một vị lão giả, là lãnh đạo khu 8, khúm núm tới trước Tôn Kỳ, nói:
“Cung nghênh Thần tử! không biết ngài hạ phàm có việc gì cần dặn dò?”
“Dạo chơi một vòng, tìm hiểu nhân gian.” Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, lơ đãng trả lời.
Đám chức sắc nghe mà hơi bất ngờ, nhưng cũng không dám hỏi, lại nói:
“Không biết Thần tử, có cần bọn hạ nhân làm gì?”
“Không cần! các ngươi cứ bình thường sinh hoạt.
Giải tán mọi người đi.” Tôn Kỳ phất tay nói.
“Vâng, vâng...” trưởng lão vâng dạ, sau đó phất tay cho mọi người giải tán.
Lão gọi tới một chàng trai, sau đó nói: “Thần tử, đây là con trai hạ nhân, xin cho nó đi theo Thần tử, Thần tử có việc xin cứ nói với nó.”
“Được!” Tôn Kỳ gật đầu.
Lão già và cậu con trai mừng húm, cậu con trai nhanh chóng tiến lên đứng sau lưng bên trái Tôn Kỳ, đẩy A Hoàng và A Tú lệch qua phải.
— QUẢNG CÁO —
Tại Phàm giới, có một nghề đặc biệt, không phải làm gì cả, nhưng vẫn cao cao tại thượng, để người khác phải cúi đầu, đó là làm chức sắc, phụ trách Thông Thiên Tháp.
Đứng đầu các chức sắc là Tế Tư, tiếp theo là Phó Tế, sau đó là Kinh Sư, ngoài ra còn có Hội Kỷ Lão, bọn họ phụ trách bỏ phiếu bầu chức vị Tế Tư, Phó Tế.
Nói tóm lại Thần tộc tạo dựng cơ chế lãnh đạo cho Nhân tộc khá rắc rối, đan xen, các bên kiềm chế lẫn nhau.
Vị Tế Tư vì muốn con trai nối nghiệp nên đã để con trai