Uyển từ từ mở mắt, trước mắt nàng hiện ra hình ảnh một vị tỷ tỷ xinh đẹp.
“Ta đang ở đâu?” Uyển theo bản năng hỏi.
“Thần giới.” vị tỷ tỷ trả lời.
Uyển giật mình, Thần giới? nàng vậy mà đến Thần giới, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Kể tử khi nàng bị bắt nhốt vào đại lao, vết thương không ngừng gây đau, đầu óc lúc nào cũng mơ hồ.
Ngủ một giấc dài, đột nhiên phát hiện mình đã tại Thần giới.
“Muội muội tên gì?” vị tỷ tỷ hỏi.
“Uyển.”
“Còn ta là A Hoàng, ở đây còn có mấy vị nữa, khi nào muội khỏi ta sẽ giới thiệu cho muội.” A Hoàng cười nói.
“Ta vì sao lại ở đây?” Uyển khó hiểu hỏi, nàng nghĩ mình đã bị hắn phát hiện bí mật lớn nhất, không thể thoát khỏi cái chết, nhưng không hiểu vì sao hắn lại đưa mình về đây, định bức cung tra khảo sao? Mình tuyệt đối sẽ không tiết lộ điều gì.
“Thần tử thấy muội bị thương nên đã đưa muội về đây.
Yên tâm chữa thương đi.” A Hoàng ân cần nói.
Nàng thật không biết rõ vì sao, cũng không dám hỏi Tôn Kỳ, chỉ là thấy Tôn Kỳ mang theo một tiểu cô nương bị thương, vậy là liền suy đoán theo chiều hướng tốt cho Tôn Kỳ.
Nàng cũng như nhiều Nhân tộc khác trong tận sâu tư tưởng, ý nghĩ luôn cho rằng Thần tộc làm cái gì cũng đúng, làm cái gì cũng tốt.
Tư tưởng này đã trải qua nhiều đời, rất khó thay đổi.
Uyển biết nên nàng cũng không nói gì thêm.
Nàng kiểm tra cơ thể, thấy mọi thứ đều ổn, chỉ có khuôn mặt bị băng lấy nửa mặt, vẫn còn cảm thấy đau âm ỉ.
“Muội yên tâm! Thần giới có nhiều loại thuốc tốt có thể trị hết sẹo, nếu như muội làm tốt, Thần tử cũng có thể ra tay giúp muội.” A Hoàng an ủi, sợ Uyển vì mặt bị hủy mà đâm ra âu sầu.
Uyển gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này, A Tú mang lên một tô cháo hành.
Uyển ăn một cách điên cuồng, húp sùm sụp.
Một phần vì đã nhiều ngày bị đói, một phần vì trước đó nàng sống quá khó khăn chưa bao giờ được bữa ngon như hôm nay.
Nên biết đời sống Nhân tộc tại Phàm giới phần lớn vẫn là uống nước mưa, ăn khoai sống.
Mọi thứ ngon nhất đều dâng lên cho Thần.
Mỗi hạt gạo có thể ví như hạt ngọc, bởi vậy cây lúa còn được gọi là hoàng kim thảo.
Uyển đây là lần đầu tiên được ăn cháo nấu từ gạo.
…
Tại trong sân đình.
A Hoàng khom người nói:
“Thần tử, nàng ấy tỉnh rồi!”
“Ừm! đã hỏi chưa?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi.
“Vâng! đã hỏi rồi, nàng ấy nói là con của một vị nông dân nhiều năm trồng vải, nàng biết trồng.” A Hoàng trả lời.
“Được, vậy việc trồng vải giao cho nàng ta, nếu làm không được ta ném trở lại Phàm giới.” Tôn Kỳ nói.
“Mấy món đồ của phàm nhân các ngươi cũng lấy hết đi.”
A Hoàng vâng dạ sau đó lui ra ngoài.
Tại trong phòng Uyển.
A Hoàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Sao rồi?” A Tú lo lắng hỏi.
“Thần tử đã đồng ý.” A Hoàng mỉm cười nói.
A Tú và Uyển đều thở ra nhẹ nhõm.
“Ta thế nhưng lần đầu nói dối Thần tử, lương tâm cắn rứt.” A Hoàng lo lắng, sợ sệt nói.
Uyển vội quỳ sụp xuống, dập đầu.
“Uyển đa tạ hai vị tỷ tỷ giúp đỡ, Uyển suốt đời không quên, sau này chỉ cần hai tỷ nói một câu, Uyển quyết không từ chối, dù có lên núi đao xuống biển lửa.”
A Hoàng và A Tú xúc động vội đỡ Uyển đứng dậy.
Ba tỷ muội xúc động ôm lấy nhau.
Uyển cười thầm trong bụng: hai vị tỷ tỷ vẫn là quá ngây thơ bị gạt.
Thì ra trước đó Tôn Kỳ nói với A Hoàng muốn trồng vải trong vườn nhà, cần một người biết trồng, vô tình bắt gặp Uyển nên đưa về đây.
Hắn để cho A Hoàng chăm sóc cho Uyển, khi Uyển tỉnh thì hỏi xem Uyển có biết trồng vải hay không, nếu biết thì giữ lại, không biết thì đuổi về.
Uyển nghe hỏi, thành thật trả lời là không biết.
Nhưng nàng lại muốn ở lại Thần giới.
Thần giới nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội.
Vậy là nàng vận dụng hết nước mắt, tình cảnh thảm thương để nhờ A Hoàng, A Tú giúp đỡ.
A Hoàng, A Tú vừa mới mất đi người thân nên rất dễ mủi lòng trước Uyển.
Vậy là hai nàng đồng ý nói dối để Uyển ở lại.
Còn việc trồng vải, không vấn đề gì! vì A Hoàng, A Tú mới là con nhà trồng vải chính gốc.
Nếu không phải cha hai nàng mất sớm, mẹ hai nàng không đủ sức chăm sóc vườn vải, lo hai con gái sau này cuộc sống khổ sở, bà đã bán đi vườn vải lót tiền đưa hai nàng vào tuyển hạ Thần.
A Hoàng, A Tú vui vẻ vì nói dối không bị phát hiện.
Uyển vui mừng vì gạt được hai vị tỷ tỷ ngây thơ.
Tôn Kỳ thì nhấp một ngụm nước, nhìn xem ba con nai ngốc nghếch.
Mấy ngày sau, Uyển hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng khuôn mặt bị thương đầy sẹo rất xấu xí nên nàng vẫn băng bó nửa mặt, bị Tôn Kỳ hay gọi là Bán Diện.
Nàng bắt đầu trồng vải dưới sự hướng dẫn của A Hoàng, A Tú.
Uyển mỗi khi hoàn thành công việc, nàng bí mật trốn vào một góc khuất, khoanh chân tĩnh tọa, theo khẩu quyết vận chuyển công pháp hấp thụ thần khí.
Quá trình thuận lợi, nàng cảm nhận được một dòng năng lượng to lớn chảy khắp cơ thể.
Uyển mỉm cười, xem ra quyết định ở lại Thần giới là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng khi nàng muốn tụ khí thì phát hiện không được, thần khí đi vào rồi đi ra, hoàn toàn không giữ lại được gì.
Uyển không hiểu vì sao? chẳng lẽ mình tu luyện có sai sót? Uyển tiếp tục nhiều lần vận chuyển nhưng kết quả không thay đổi.
Lúc trước tại Phàm giới, lúc nàng nạp khí còn thấy bụng ấm lên, nhưng bây giờ hoàn toàn không có, giống như gió vào nhà trống.
Nàng không hiểu, không biết, càng không giải thích được, chỉ có thể đổ lỗi cho