Hoàng Tung vỗ đùi cười lớn, Mã Đại mặt tối sầm, không còn gì để nói.
Tiếp theo thi đấu đội Hoàng Tung giành chiến thắng, bước vào vòng chung kết.
Tại một nơi bí mật, có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau.
Nếu có người tinh minh gặp phải sẽ nhận ra ngay là Trương Nhượng đội Hoàng Tung và Tửu Lão.
“Tửu Lão cũng thật nóng vội, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
“Lão cũng chỉ là thừa lệnh mà làm, chúng ta đã giao hẹn, phe lão đã làm được, ngươi cũng nên giao điểm ra.”
“Tửu Lão bình tĩnh, nghe ta nói một câu.”
“Có gì để mà nói.
Nhanh kết thúc giao dịch đi.”
“Bọn ta đã hứa, tất sẽ không nuốt lời.
Nhưng mà số điểm thì phải nói lại.”
“Hừ! ý ngươi là sao? bọn ta đã làm đúng theo giao dịch.”
“Đấy là do bọn ta không biết rõ thực lực của Nguyên Sa, nếu biết hắn mạnh như vậy, bọn ta đã không cần cùng lão giao dịch.”
Thì ra trước đó, Tửu Lão đã móc nối với bọn Hoàng Tung qua Trương Nhượng để Tôn Kỳ thua trước Nguyên Sa.
Đây là phản bội.
Mã Đại chắc chắn không bao giờ ngờ được Tôn Kỳ bán độ.
Bọn hắn cho rằng mình thông minh, dùng một chút thủ đoạn ném đá giấu tay, vu oan giá họa đã kéo được Tôn Kỳ về phe mình.
Nhưng mà kẻ bọn hắn lừa lại là con cáo già.
Đây chỉ là kết quả tất yếu khi chơi với lửa.
Nhưng sau khi trận đấu kết thúc, bọn Hoàng Tung cảm thấy Nguyên Sa chiến thắng là điều hiển nhiên nên không muốn trả điểm, bọn hắn chỉ đồng ý trả một nửa số đã thỏa thuận.
“Các ngươi sẽ phải hối hận.” Tửu Lão hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Trương Nhượng nhìn bóng lưng Tửu Lão cười cười, lão thì có thể làm gì được bọn hắn, trả nửa điểm đã là hết sức giữ chữ tín.
Ở hai trận đấu còn lại cũng nhanh chóng chọn được đội chiến thắng, hai đội này tiếp tục đấu với nhau và đội vào chung kết là đội Nam Từ.
Trận chung kết được xác định là cuộc đối đầu giữa Hoàng Tung và Nam Từ.
Hoàng Tung nhìn Nam Từ vô cùng thoải mái, hắn đã cân nhắc lực lượng giữa hai bên, cảm thấy khả năng chiến thắng rất lớn.
“Nam Từ, chúc mừng ngươi vào chung kết.”
“Đợi ta chiến thắng, ngươi chúc mừng cũng không muộn.” Nam Từ đối đáp không thua miệng lưỡi.
“Ha, ha… ta sợ ta không có được may mắn đó.” Hoàng Tung cười lớn.
Cả hai bọn họ đều rất tự tin.
Thứ tự trận đấu vẫn như cũ, đầu tiên là Tinh Khiếu cảnh.
Nguyên Sa lên đài, ánh mắt tự tin, cùng cảnh giới hắn đã không còn đối thủ.
Hắn tự tin cũng không phải là mù quáng, mọi người cũng thừa nhận điều này.
Bình thường mọi người đều lấy 8, 13, 21, 34, 55 làm căn, Nguyên Sa lại lấy trên 100 làm căn, đồng nghĩa với mỗi viên tinh thần của hắn to hơn gấp 2 đến 20 lần viên tinh thần bình thường.
Gặp đối thủ có 8 viên tinh thần chỉ sợ hắn xuất ra một viên đã đủ nghiền ép.
Tính toán một chút 12 viên của hắn có thể tương đương với 350 viên của người lấy 8 làm căn, 215 viên của người lấy 13 làm căn, 133 viên người lấy 21 làm căn...
Mà người bình thường sẽ không ai tạo ra nhiều như vậy tinh thần, vừa đủ Liên Tinh là được.
Tìm cả học đường lúc này, có cơ hội tạo ra hơn trăm viên tinh thần chỉ có hắn và Dạ Tuyết.
“Lên đi, kết thúc sớm trận đấu, ta còn có việc.” Nguyên Sa phong khinh vân đạm, hắn đã không còn quan trọng đối thủ của mình là ai? là ai cũng được.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Tung cười tươi, xem như chiến thắng đầu tiên đã nằm trong tay.
Mọi người cũng coi là như thế.
Bên kia sân, một người mặc bạch y, bước đi tiêu sái, phong thái nhẹ nhàng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.
Nhìn thấy có người đeo mặt nạ, không biết vì sao Dạ Tuyết hai tay lại siết chặt, từ chuyện lần đó nàng vô cùng có ác cảm với ai đeo mặt nạ.
“Tuyết tỷ, sao vậy?” Bảo Ngọc tinh tế nhận ra thay đổi của Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết chỉ nhẹ lắc đầu, hai tay buông thả, chắc không phải là tên kia đâu!?
Nguyên Sa nhìn thấy đối thủ thì không thích, bày đặt đeo mặt nạ, muốn tỏ ra nguy hiểm cho ai xem đây?!!!
Hắn tay chỉ xéo, lấy chỉ làm kiếm, lạnh nhạt nói:
“Ta cho ngươi cơ hội ra tay.”
“Tự tin như vậy?” bạch y nam tử mỉm cười hỏi lại, trong lời nói cũng tràn đầy tự tin.
“Ngươi so Thẩm Văn có mấy phần bản lĩnh?”
“Chỉ vừa bằng.”
“Chỉ vừa bằng? vậy thì ngươi lấy đâu ra cái giọng tự tin đó? ngươi không thấy ta vừa đánh bại hắn sao?”
“Ta không thấy.”
“Hừ! đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Ta vốn muốn cho ngươi hạ tràng nhẹ nhàng nhưng thái độ của ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét.
Nếu ngươi chưa xem trận chiến trước đó vậy thì ta sẽ lặp lại cho ngươi xem.”
“Cũng được! xem khỉ diễn cũng vui!”
Nguyên Sa phì thở tức giận, tên này vậy mà dám nói hắn là khỉ.
Đáng tiếc hắn không phải là người miệng lưỡi trơn tru, khó kiếm từ phản bác.
Nhưng không sao! ta sẽ đánh gục ngươi như đánh gục Thẩm Văn, lúc đó mọi lời ngươi nói đều trở nên buồn cười.
Ở dưới khán giả ngạc nhiên, tên này là ai mà mạnh miệng như vậy? công khai sỉ nhục Nguyên Sa.
“Tên này hình như không phải tên Tinh Khiếu cảnh trước đó.” Hoàng Tung nhìn Nam Từ hỏi.
“Mới đổi người.” Nam Từ đơn giản trả lời.
Hoàng Tung cũng không hỏi nữa, ai thì cũng như vậy thôi.
Nguyên Sa phất tay lấy ra một thanh trường kiếm, hắn cảm thấy không cần dùng kiếm nhưng mà hắn muốn dùng cách tương tự trước đó hạ tên này.
Bạch y nam tử cũng lấy ra một cây trường thương màu bạc, mũi thương chỉ xéo mặt đất.
Nguyên Sa khí thế như rồng, có ảo ảnh kim long vờn quanh, mũi kiếm chỉ thẳng.
Hắn đạp mặt đất phóng tới.
Lại là chiêu Phệ Long Thăng Thiên, nhưng mà lần này không có dị tượng, hắn muốn chơi lâu một chút.
Bạch y nam tử vẫn bất động tại chỗ, không có làm ra cái gì động tác.
Lưỡi kiếm mang theo kim long gào thét đánh tới, thế không thể cản, nhắm chuẩn yết hầu.
Có người xem đã lắc đầu, trận đấu kết thúc, nên nhớ một chiêu Phệ Long Thăng Thiên có thể thắng qua lục sát của Thập Sát Đồ Ma Khúc, dù chưa toàn lực nhưng không phải ai cũng có thể đỡ được.
Lại nhắc mọi người một điểm đây là cuộc tranh giành của những người có thiên phú kém nhất, mời được Tôn Kỳ và Nguyên Sa đã là bất ngờ lớn, đội Nam Từ không nghe nói họ mời được thiên tài.
Ong!!! một tiếng dài vang lên.
Thế công của Nguyên Sa đột ngột dừng lại, ảo ảnh kim long bị khí lãng xoắn nát.
Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin được, có tên thậm chí còn phải dụi mắt mấy lần.
— QUẢNG CÁO —
Vị bạch y nam tử kia thế nhưng dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.
Nguyên Sa không tin vào mắt mình, hắn thậm chí qua lớp mặt nạ kia thấy được nụ cười khinh thường.
“Hơi yếu.” bạch y nam tử chỉ đơn giản nói, hai ngón tay xoay nhẹ, lưỡi kiếm vỡ nát.
Nguyên Sa đạp bước cấp tốc lui lại.
Sắc mặt biểu hiện không thể tin được.
“Ngươi không phải Tinh Khiếu cảnh.” đây là điều Nguyên Sa đầu tiên nghĩ đến, chỉ có Liên Tinh trở lên mới có thể như thế áp chế hắn.
Mọi người cũng gật đầu đồng nhận định.
“Ngươi gian lận.” Hoàng Tung ánh mắt sắc bén nhìn Nam Từ.
Nam Từ vẫn ngồi im bất động, không có làm ra cái gì giải thích.
Bạch y nam tử mỉm cười, sau đầu dâng lên một viên tinh thần như vậy cũng đủ chứng minh hắn vẫn còn là Tinh Khiếu cảnh, vì nếu là Liên Tinh cảnh thì các viên tinh thần đã liên kết với nhau.
Nguyên Sa nhíu mày không còn gì để nói, người ta rõ ràng là Tinh Khiếu cảnh nhưng rất có thể đã đến gần vô hạn Liên Tinh, chỉ sợ liên kết một hai viên tinh thần nữa sẽ chính thức bước vào cảnh giới Liên Tinh.
Nhìn viên tinh thần to tròn có thể suy đoán