Ầm, ầm, ầm… một đường dài đại địa bị phá nát.
“Chuột nhắt, ngươi còn có thể chạy đi đâu?!!” Hùng Mao đằng không nhìn Tôn Kỳ trốn chui trốn nhủi, lợi dụng bụi cây, hốc đá tránh đi ánh mắt của hắn.
Cuộc săn này thật giống như đại bàng với chuột nhắt.
Rất nhiều Thần tộc nghe được tiếng động nhưng không ai để ý, có lẽ ngày thường bọn chúng sẽ chạy tới xem nhưng bây giờ khắp nơi đều là đánh nhau, chẳng ai sẽ để ý bên này, bởi vậy Hùng Mao mới thoải mái truy bắt Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vẫn đang cắm đầu chạy, hắn đang hướng đến gần đạo thạch, đó là lối thoát duy nhất của hắn.
Oanh! cự chưởng đánh xuống, Tôn Kỳ dừng gấp, tí nữa là bị đánh bẹp.
Hùng Mao hạ xuống ngay sau lưng, mở miệng:
“Ngươi khoanh...”
Hắn mới phun ra được hai chữ, thì Tôn Kỳ đã quay đầu cầm thương đâm tới, đối đầu với người mạnh hơn mình nhớ kỹ hai điều: nhanh và liều mạng.
Nhanh để kẻ địch không kịp tụ lực, tất nhiên bản thân cũng không có thời gian tụ lực, cả hai sẽ phải trực tiếp va chạm, như vậy hắn ít nhất sẽ không quá thiệt, thậm chí chiếm lợi thế nếu thân thể đối thủ yếu hơn hắn.
Liều mạng để kẻ địch trùng tay, ai cũng quý mạng mình hơn mạng kẻ khác, lấy một đổi một, kẻ địch sẽ cảm thấy không đáng!
Tôn Kỳ sau rất nhiều trận chiến rút ra được một điều: yếu sợ mạnh, mạnh sợ liều, liều sợ điên.
Tôn Kỳ cầm thương đâm tới, Hùng Mao tung chưởng đánh trả.
Rắc, rắc… trường thương gãy khúc từng đoạn.
Tôn Kỳ không chút e ngại bỏ thương dùng chưởng đối chưởng.
Oanh! Hùng Mao lui một bước, Tôn Kỳ bắn ngược ra sau hai chân cày ra rãnh sâu.
Tôn Kỳ bàn tay đỏ ửng run run, hiển nhiên là bị đau nhưng chưa thương cũng vì Hùng Mao chưa kịp tụ lực, nếu không sẽ không chỉ như vậy.
Hùng Mao bừng bừng khí thế đạp mặt đất phóng tới, hai tay nắm chặt đặt cạnh hông, thần khí cuồn cuộn chuẩn bị ra chiêu.
Tôn Kỳ từ trong túi gấm ném ra một viên cầu.
Hùng Mao đưa tay đấm nát.
Bùm! một làn khói vàng bao trùm, Hùng Mao hừ lạnh, hai tay vỗ mạnh, khí lãng quét sạch bụi khí, hắn nhìn lại thấy Tôn Kỳ đã chạy được một quãng.
Hùng Mao tung nắm đấm, một quang cầu bắn ra.
Tôn Kỳ như có mắt sau lưng, hắn nhảy lên vừa kịp né tránh.
“Chuột nhắt, ngươi chạy không thoát, đầu hàng sớm bớt đau khổ.”
Tôn Kỳ không thèm nghe vẫn cắm đầu chạy.
“Ngươi nếu ngoan ngoan ta sẽ không làm gì ngươi, ta sẽ đưa ngươi gặp Dạ Tuyết, giúp ngươi nói chuyện, ta đảm bảo ngươi sẽ không việc gì.” Hùng Mao công tâm.
“Được!” Tôn Kỳ đột nhiên thắng gấp, đồng ý.
Hùng Mao cũng hơi ngạc nhiên, đơn giản như vậy?!?
“Học đệ lựa chọn như vậy là sáng suốt, ta hứa sẽ...” Hùng Mao tươi cười, đưa tay như muốn vỗ vai Tôn Kỳ nhưng thật ra là để khống chế.
Tôn Kỳ đột ngột quay đầu, ném ra một thủy cầu.
Oa! không cần va chạm thủy cầu đã tự vỡ.
Hùng Mao theo bản năng nhắm mắt, mặt hắn ướt đẫm dịch thủy.
Hắn lau mặt, Tôn Kỳ lại chạy xa.
Hùng Mao bị chọc giận thật sự, hắn sẽ không lại nói lời nào, hắn mà bắt được Tôn Kỳ sẽ đánh một trận nhừ tử.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, Hùng Mao đưa tay cảm giác sắp bắt được vai Tôn Kỳ nhưng mà mỗi lần chụp đều chụp phải không khí.
Sau vài lần chụp hắn phát hiện bất thường.
Hùng Mao hét lớn thần khí bùng nổ, trước mắt lại quang minh.
Hắn thấy được Tôn Kỳ đã cách hắn một khoảng rất xa, thì ra dịch thủy đã tạo ra hiện tượng gương ảo ảnh, khiến Hùng Mao nhìn thấy ảnh Tôn Kỳ gần hơn so với ảnh thật.
“Tên khôn lỏi!” Hùng Mao mắng chửi.
Lúc này Tôn Kỳ đã xông vào khu vực nhị dực, hắn bắt đầu thấy các hình ảnh gợn sóng, cảm giác như say sóng do đại đạo vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn.
Tôn Kỳ chậm dần, cảm giác như sa vào vũng bùn, càng đi càng khó.
Hùng Mao nhếch mép cười:
“Xem ngươi còn chạy được nữa không?”
Với ưu thế tu vi, Hùng Mao ít bị ảnh hưởng hơn.
Khi hắn đưa tay chụp lấy Tôn Kỳ thì… phốc! bàn tay rớt xuống, vết chém cực ngọt.
Hùng Mao ngẩn ngơ, Tôn Kỳ sững sờ.
“Hai tên tiểu tử các ngươi chạy đến đây làm gì?” trên cao có tiếng mắng chửi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn thì ra có hai vị nhị dực đang đánh nhau, vô tình có một phong nhận bắn ra cắt đứt tay Hùng Mao.
Hai tên nhị dực cảm thấy bị làm phiền, phất cánh liền bay ra chỗ khác tiếp tục.
Biết được là hai vị học huynh đang đánh nhau, Hùng Mao giận cũng không dám lên tiếng hắn cầm bàn tay quay đầu, nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt uất hận.
Hắn muốn nhanh chóng trở về chữa thương.
Tôn Kỳ nhún vai, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, là ta cố tình dẫn ngươi đến đây, chính là đánh cược năm ăn năm thua, kết quả người thua là ngươi.
Hùng Mao ôm vết thương bỏ đi, chợt lông tơ dựng đứng, khi vừa quay đầu một mũi thương đã đến trước mặt, hắn vội đưa cánh đỡ lấy.
Phốc! mũi thương đâm vào lông vũ, bị kẹt cứng không thể tiến thêm.
Hùng Mao hừ lạnh:
“Ngươi cho rằng ta bị thương thì có thể đối phó ta sao? ngươi không đến nhất dực không thể nào lường hết sức mạnh của nhất dực.”
“Vậy sao?” Tôn Kỳ nhếch mép cười.
“Nổ!”
Oanh! cây thương tự bạo, một loại khói xanh lan tỏa.
“Khốn kiếp!” Hùng Mao phất cánh xua tan màn khói.
“Ngươi đã thành công chọc giận ta.”
Trước đó đuổi bắt, hắn thực ra chưa dùng toàn lực, đơn giản vì không thù không oán, Tôn Kỳ cũng yếu như vậy, không đáng để hắn toàn lực.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Hùng Mao siết chặt nắm tay, đấm ra.
Hắn thiện quyền cước, vũ khí mạnh nhất chính là nắm đấm, đáng tiếc một bàn tay bị đứt, giảm đi rất nhiều chiến lực của hắn, nhưng không sao một tay vẫn đủ đánh Tôn Kỳ nằm gục.
Tôn Kỳ chính là chờ điều này, hắn nãy giờ làm nhiều như vậy không phải là để chạy trốn, mà tìm cách cân bằng lực lượng hai bên.
Tôn Kỳ cùng tung ra nắm đấm.
Oanh! nắm đấm va chạm, Hùng Mao lui một bước, Tôn Kỳ lui ba bước, hơn thua thấy rõ.
Nhưng mà lại khiến Hùng Mao nhíu mày, theo tin tức