Loạn chiến diễn ra khắp nơi, mục đích ban đầu là để phát tiết đại đạo, nhưng sau đó càng đánh càng loạn.
Không phải ai cũng gặp được đúng đối thủ ngang bằng, gặp đối thủ chênh lệch chỉ có ngược sát, điều này không tốt cho kẻ yếu lẫn người mạnh.
Có nhiều kẻ lại lợi dụng lần này trả thù riêng như Tôn Kỳ đã làm với Công Tôn Tiên chẳng hạn, Công Tôn Tiên thế nhưng phải nằm giường mấy tháng trời, lỡ mất thời gian tu luyện.
Tiếp đó cao tầng Thần tộc nhận ra đạo thạch tan biến nhanh hơn họ tưởng, vẫn biết đại đạo kết tinh sẽ từ từ trả lại thiên địa.
Nhưng do tác động của mấy vị phong thần vừa đánh vừa tu khiến đạo thạch tan rã nhanh chóng.
Thần tộc quyết định tổ chức cuộc thi giành quyền đi vào đạo thạch, có được cơ hội tu luyện tốt hơn.
Nên nhớ có thể lên được đạo thạch chỉ có phong thần, nhưng bây giờ cơ hội mở ra cho tất cả.
Mà cũng không phải là tất cả.
Chỉ có một trăm tấm thẻ bài cho mỗi cấp tu vi.
Cầm thẻ bài này sẽ nhận được sự bảo vệ, có thể tiến vào đạo thạch.
Thông báo được đưa ra khiến cho tất cả hồ hởi, mà lại càng khiến người ta sôi sục nhiệt huyết hơn nữa chính là lần này là loạn chiến, cơ hội mở ra cho cả kẻ yếu, nếu thi đấu theo lượt, kẻ yếu sẽ không có cơ hội, nếu là loạn chiến chỉ cần đủ may mắn, ai cũng có cơ hội.
Thông báo vừa đưa ra, mọi người có một ngày tiến về khu vực tu vi của mình.
Oanh! oanh! oanh! tại một số nơi đột ngột xuất hiện cột sáng, không cần thông minh cũng biết đây là nơi sẽ diễn ra loạn chiến.
Tôn Kỳ bây giờ đã là Liên Tinh cảnh, hắn chạy tới cột sáng dành cho mình.
Giữa đường đi hắn chợt gặp một người.
Nhìn thấy kẻ này, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nghiến răng nhăn mặt, gằn từng chữ:
“Nguyên Sa!!!!”
“Hừ! bại tướng.” Nguyên Sa hơi bất ngờ khi gặp phải Tôn Kỳ, vẫn tỏ ra khinh thường.
Tôn Kỳ sau phút giây căng thẳng, nét mặt lại giãn ra, cười nói:
“Hắc, hắc… Nguyên Sa, ngươi thắng ta một trận thì đã sao, ta bây giờ thế nhưng đã Liên Tinh cảnh, đi trước ngươi một bước.
Ngươi ở trước mặt ta không có tư cách hung hăng.
Biết khôn thì ngoan ngoãn gọi ta một tiếng học huynh, dập đầu xin lỗi, ta vui sẽ tha cho ngươi.”
Nguyên Sa thoáng kinh ngạc khi biết Tôn Kỳ đã Liên Tinh, nhưng ngay sau đó khịt mũi khinh thường:
“Liên Tinh? thì đã sao, ngươi cho rằng Liên Tinh thì có thể thắng được ta? ngươi có biết vừa rồi ta ở đâu không?”
Tôn Kỳ nhíu mày, ngờ ngợ đoán ra gì đó.
“Ta chính là vừa từ khu Liên Tinh.” Nguyên Sa dõng dạc.
“Trong cùng cảnh giới ta đã không còn đối thủ, chỉ có Liên Tinh cảnh mới gợi lên chiến ý của ta.
Ta đã đánh hơn trăm trận với Liên Tinh cảnh, thắng quá nửa.
Ngươi nghĩ ngươi có tư cách ở trước mặt ta ngông cuồng.”
Tôn Kỳ nghe xong, siết chặt nắm đấm, nét mặt không cam.
Nguyên Sa nhếch mép cười, Tôn Kỳ mới vào Liên Tinh cảnh, mà lại dùng nguyện lực cưỡng ép tiến cảnh, chiến lực chắc chắn rất kém, không thể nào so được với hắn.
“Cùng cảnh vô đối sao?” Tôn Kỳ nhớ đến điều gì đó, nhếch mép cười nói: “Vậy thì bạch y ngân thương đã đánh ngươi bẹp dí thì sao?”
Tôn Kỳ đây là muốn móc ra vết thương lòng của Nguyên Sa.
“Hừ! hắn chỉ may mắn sinh trước ta, trong lần xếp hạng sắp tới, ta sẽ hạ hắn.” Nguyên Sa hừ lạnh, nhớ đến cái tên bạch y kia tâm tự nhiên thấy đau.
“Ha, ha… trùng hợp, ta cũng định trong lần xếp hạng sắp tới đánh bại ngươi.” Tôn Kỳ ngửa mặt cười lớn.
“Tùy ngươi.” Nguyên Sa không để ý, đuổi theo bước chân của hắn, Tôn Kỳ sẽ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Hai bọn họ sau đó không nói thêm lời nào, lạnh lùng lướt qua nhau.
Đi được một quãng, hắn lại gặp tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ, biết Tôn Kỳ Liên Tinh bọn họ không vui vẻ chút nào, càng thêm lo cho hắn.
“Thẩm Văn, ngươi không suy nghĩ lại chút nào sao? bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp.”
“Quay đầu? vì sao ta phải quay đầu? ta bây giờ cảm thấy rất tốt.
Ta thế nhưng đã Liên Tinh cảnh, trong lịch sử Thần tộc cũng không có mấy người làm được như ta.” Tôn Kỳ nói ra đầy vẻ tự hào.
Trần Dung, Trần Kỷ chẳng biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy lo lắng cho hắn.
“Để ta xem lại các loại thư tịch, xem có cách nào giúp ngươi không?” Trần Dung nói.
Tôn Kỳ gật gật đầu cười, cũng không có phản đối.
…
Tại một chỗ cột sáng, khi Tôn Kỳ tới nơi, đã có rất nhiều người.
Chiến trường tranh đoạt lần này không có giới hạn, cũng không có hạn chế phương thức thi đấu, chỉ cần là cảnh giới Liên Tinh, tổ đội cũng được, đơn độc cũng được.
Vẫn còn rất nhiều người đang ùn ùn kéo đến, có rất nhiều kẻ đã sớm chuẩn bị lẩn khuất, đặt bẫy, gọi ra Yêu thú…
Một ngày sau, đúng thời gian, cột sáng đột nhiên thu nhỏ, tinh! một tiếng, cột sáng biến mất, một trăm lệnh bài bắn ra bốn phương tám hướng.
Tôn Kỳ nhảy lên chụp lấy một tấm bay tới gần mình.
“Cút!” một cây trường kích phóng tới.
“Cút là ngươi!” Tôn Kỳ tung cước đá bay trường kích.
“Hỏa Bạo!” một quả cầu lửa bay tới.
“Phi Ưng Điểu, lên!” một tên điều khiển yêu thú phát lên.
Tất cả đều ra tay cướp đoạt, đánh nhau kịch liệt.
“Đây là của ta!” một tên cầm cự sơn đập xuống, trên đỉnh núi treo một vầng trăng mờ, hiển nhiên tên này đã gần Vọng Nguyệt.
Những kẻ gần Vọng Nguyệt chính có cơ hội nhất lấy được thẻ bài.
“Là Trương Hồng Tuấn xếp thứ 50 học đường năm nhất.” một tên nhận ra nói lớn.
“Biết là ta, còn không tránh ra.” Trương Hồng Tuấn vô cùng tự tin nói, lần trước thi hắn còn chưa mạnh như bây giờ, nhờ vào mấy năm tu luyện, lại hợp thêm mấy tinh, đã đến gần Vọng Nguyệt cảnh.
“Thái Sơn Định Hải!” Trương Hồng Tuấn hét lớn.
Ngọn núi che khuất bầu trời ầm ầm đổ xuống, có khí thế bình định đại hải.
Đám người vội vàng tách ra tránh đi.
Nhưng cũng có lắm kẻ tài cao gan lớn, phóng thích ra hình dạng liên tinh, có hùng lang, có đao, thương, kiếm, kích…
Tôn Kỳ cũng là trong đám người không trốn tránh, nhân lúc bọn kia ra sức chống lên đại sơn, hắn phất tay chụp lấy thẻ bài.
Có tên nhìn được hừ lạnh:
“Không hợp sức đánh bại Trương Hồng Tuấn, ngươi cầm được cũng không giữ được.”
Ầm, ầm, ầm… cự sơn đập xuống, vỡ vụn tất cả chống đỡ, đám người há miệng phun máu, không ngờ Trương Hồng Tuấn lại mạnh như vậy.
Cự sơn không còn lực kháng,