Tôn Kỳ bắt đầu khảo sát bề mặt đạo thạch, hoàn cảnh tu luyện tất nhiên tốt hơn bên ngoài, nhưng mà thứ hắn muốn hơn là đạo thạch.
Hắn đang tìm điểm mềm yếu để cắt nhưng mà không thấy.
Có lẽ phải đi vào tâm.
Không chỉ Tôn Kỳ mà tất cả Thần tộc đều có ý nghĩ như vậy.
Hắn tìm thấy một cái giếng trời sâu đen ngòm.
Tôn Kỳ búng tay một đốm lửa rơi xuống, hắn bắt đầu lẩm bẩm đếm.
1, 2, 3… đến giây thứ 13 thì ngọn lửa tắt ngúm mà vẫn chưa chạm đáy, Tôn Kỳ ước đoán cái giếng này phải ít nhất hơn ngàn mét.
Sau một thoáng suy nghĩ, Tôn Kỳ phủ lên mình một bộ áo giáp, rồi mới nhảy xuống, mặc dù thần khí ở đây bị cực độ áp chế nhưng mà có vẫn hơn không, tính hắn vốn cẩn thận.
Vút! Tôn Kỳ nhảy xuống, lập tức rơi tự do.
Mãi một lúc sau, ầm! Tôn Kỳ mông chạm đáy, hắn kêu oai oái, búng tay ngọn lửa xuất hiện.
Tôn Kỳ nhìn rõ nơi này giống như hang động, có ba cái thông đạo thông.
Tôn Kỳ xem xét chọn đại một cái thông đạo.
Vừa bước vào thông đạo, trượt chân một cái, vút! hắn giống như bị rơi vào trong cầu tuột, trượt xuống với tốc độ cực nhanh.
Dập mông lên xuống nửa ngày, hắn cuối cùng cũng được dừng lại.
Nơi đây không gian tương đối lớn, có nhiều cạnh nhọn nhô ra, Tôn Kỳ cảm thấy có thể từ đây cắt xuống đạo thạch.
Tôn Kỳ phất tay lấy ra một thanh đao, dùng hết sức chém xuống.
Keng! lưỡi đao bay lên, cây đao bị gãy đôi.
Quả nhiên tinh khí không thể cắt xuống đạo thạch.
Thử linh khí xem sao! Trong tay hắn chỉ có một cái linh khí.
Hắn lấy ra Thanh Huyền Cầm, giơ lên cao.
“Không được! dừng tay!” tiểu Thanh Huyền từ trong đàn la oai oái.
“Ngươi la cái gì? dùng ngươi một chút không được sao?”
“Thứ này không được, ngươi dùng ta đập cũng vô dụng thôi.”
“Chưa thử sao biết không được.”
“Bản năng nguy hiểm nhắc, có được không?!” tiểu Thanh Huyền tỏ ra giận dỗi.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, hay là thôi, Thanh Huyền Cầm vẫn còn hữu ích.
Xem ra bình thường vũ khí là không thể cắt xuống đạo thạch, mà cao cấp vũ khí hắn không có.
Hắn lúc này nghĩ đến một thứ.
Tôn Kỳ tay liên tục kết ấn, một thanh hỏa dao xuất hiện trong tay, nhiệt độ khủng khiếp tỏa ra nhưng Tôn Kỳ cầm nắm lại không vấn đề gì.
“Lấy của ta, phải trả lại cho ta.” có âm thanh vọng vào tai hắn.
“Được rồi… được rồi...” Tôn Kỳ ậm ừ, con hàng này có bao giờ chịu thiệt.
Tôn Kỳ cầm dao vung lên chém xuống.
Phốc! một đoạn đạo thạch rớt xuống.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời, quả nhiên muốn cắt đạo thạch chỉ có thể dùng đạo khí.
Tôn Kỳ nhặt lên khối đạo thạch nhanh chóng đánh lên ấn ký phong ấn, tiếp đó thu nhỏ bỏ vào túi gấm.
Tôn Kỳ thử cắm lưỡi dao vào sâu cắt khối lớn hơn nhưng rất khó khăn, không di chuyển nổi lưỡi dao, xem ra chỉ có thể cắt từng khối nhỏ nhô ra.
Hắn thế nhưng còn cắt được, các học viên khác thì hoàn toàn bó tay.
Ngay cả phong thần cũng mất chín hơi mười sức mới cắt được một miếng nhỏ.
Thời gian tiếp theo vừa tu luyện vừa cắt đạo thạch, lần này hắn tu luyện hấp thụ rất nhiều đại đạo, hắn chỉ dùng một phần rất nhỏ, còn lại vẫn là của Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa như cái động không đáy, đưa bao nhiêu cũng không đủ, theo như nó nói cho dù có hấp thụ hết đạo thạch này nó cũng không thể khôi phục thời kỳ đỉnh phong.
Mấy tháng sau, Tôn kỳ tiếp tục theo các đường hầm tiến sâu vào trong đạo thạch, tìm kiếm các điểm nhô ra có thể cắt, ban đầu không có nhiều ý nghĩ nhưng sau đó hắn cảm thấy là lạ, ở trong đầu dựng mô hình không gian những nơi đã đi qua.
Ầm! Tôn Kỳ rơi vào một không gian cực kỳ rộng lớn, đây đã là không gian thứ năm hắn tìm ra.
Nếu như hắn đoán không sai, chỉ cần đi theo hướng này sẽ đến không gian thứ sáu.
Quả nhiên, sau khi trượt qua một thông đạo nhỏ gặp một thông đạo lớn đi theo hướng bên phải, hắn đến được không gian thứ sáu, mọi thứ đều đúng như suy đoán.
“Hỏa Hỏa, ngươi có nghĩ giống như ta nghĩ.” Tôn Kỳ nghiêm trọng hỏi.
Hỏa Hỏa xuất hiện đứng trên vai Tôn Kỳ, nơi này không có ai, nó có thể thoải mái hiện thân.
“Phải! đúng như ngươi nghĩ.” Hỏa Hỏa giọng nghiêm túc không kém.
Tôn Kỳ đấm vào lòng bàn tay, mỉm cười ánh mắt sáng rực:
“Quả nhiên, đây là chính là… một trái tim.”
“Đúng vậy! chính là...” Hỏa Hỏa gật đầu đồng tình, sau đó chợt phanh gấp.
“Ủa… ủa… là trái tim thật sao?”
“Hả? không phải ngươi cũng nghĩ vậy sao?” Tôn Kỳ ngơ ngác hỏi, hắn còn tưởng con hàng này cùng suy nghĩ với mình.
Hỏa Hỏa mắt đảo láo liên, phản ứng rất nhanh, vỗ tay:
“Đúng, đúng, đúng...!ta đúng là có ý đó.
Đây chính là một trái tim.”
“Có thật không đó! Thật là ngươi suy nghĩ vậy không?” Tôn Kỳ nhíu mày đầy nghi ngờ.
“Này! ngươi nhìn xem chỗ này hình như có vấn đề.” Hỏa Hỏa lập tức nói sang chuyện khác.
“Có vấn đề? ta thấy bình thường mà.” Tôn Kỳ sau một thoáng kiểm tra, nói.
“Không có vấn đề sao? không có thì thôi.
Mà sao ngươi lại nghĩ đây là một trái tim.” Hỏa Hỏa hỏi.
Tôn Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.
Càng tiến sâu hắn càng cảm giác kỳ lạ, hắn bắt đầu dựng mô hình không gian.
Khi phát hiện không gian thứ nhất rồi thứ hai, hắn bắt đầu suy đoán đây có thể là trái tim.
Sau đó hắn kiểm chứng, quả nhiên đúng.
Mà lại trái tim này rất đặc biệt có 8 tâm thất, 4 tâm nhĩ, giống như Yêu thú Thược Lược Già Thú, một loài Yêu thú cực kỳ hiếm thấy, tại Yêu giới hắn may mắn bắt được một con, đã từng mổ xẻ nghiên cứu tỉ mỉ.
Cấu tạo tim của Thược Lược Già Thú với đạo thạch này tương đối khớp.
Thêm một điểm nữa là Thược Lược Già Thú thiên phú phong, hỏa, lôi ba loại thuộc tính, còn đạo thạch này mặc dù nói là đạo nhưng cũng không toàn diện đồng đều, nồng đậm nhất là năm loại thuộc tính phong, hỏa, lôi, hủy diệt, phong hóa.
Tôn Kỳ cảm giác như Thược Lược Già Thú chính là phiên bản thu nhỏ, rút gọn của thứ này.
Hắn cũng không biết dùng từ gì để diễn tả chính xác, nên chỉ đành dùng đại từ nhân xưng chung chung.
Nếu như đây thật là trái tim, vậy chủ của trái tim này lớn bao nhiêu? chỉ sợ sẽ nằm vắt ngang qua Thần giới.
Quá đáng sợ! Đại Thế Giới mặc dù có chữ đại nhưng chỉ sợ không chứa được thứ này.
Thứ này rốt cuộc là gì? tồn tại ở đâu? vì sao lại bị Thập Dương Thần mang về? không trả lời được.
Vũ trụ còn quá nhiều điều thần bí.
Hắn thật mong suy đoán của mình là sai.
Nếu đúng vậy thì quá khiến người tuyệt vọng! thứ này có trái tim là đạo thạch, vậy thì sẽ mạnh mẽ bao nhiêu? Thập Dương Thần có thể móc xuống trái tim, thực lực sẽ là thế nào? mà Thập Dương Thần còn chưa phải đỉnh phong nhất tồn tại.
Thôi được rồi! không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau khổ.
Tôn Kỳ tiếp tục công việc.
Hỏa Hỏa cũng tranh thủ hấp thụ đại đạo, nó kết một loại ấn ký kỳ lạ, khi dòng khí đại đạo chảy qua, tất cả đều bị loại bỏ chỉ còn lại một sợi hỏa đạo, là thứ duy nhất nó hấp thụ.
Thời gian ba năm nữa trôi qua, đối với phàm nhân có thể là rất lâu, với Thần tộc chỉ như một cái chớp mắt.
Tôn Kỳ vẫn tại bên trong đạo thạch lặp lại công việc một cách nhàm chán.
Một ngày này, Tôn Kỳ như thường lệ cắt xuống đạo thạch, đột nhiên từ vết cắt rỉ ra dịch màu đen lấp lánh ánh kim.
Từng giọt dịch nhỏ tong tong xuống đất, Tôn Kỳ chưa kịp hiểu chuyện gì thì bãi dịch như có linh tính lan tới chỗ hắn.
Tôn