Cuộc thi xếp hạng diễn ra.
Luật thi đấu không khác gì lần trước.
Tôn Kỳ dễ dàng vượt qua vòng sơ loại, tiến vào vòng thách đấu.
500 năm qua, từng lớp thiên tài sinh ra, không nhiều người còn nhớ tới Tôn Kỳ, cùng lắm là trở thành bài học cho người sau: Tôn Kỳ thiên phú không tệ nhưng vì ganh ghét, tự tôn quá cao, mới chịu một thất bại mà đã tìm đến nguyện lực, tự hủy tiền đồ.
Trái ngược với sự đi xuống của Tôn Kỳ, Nguyên Sa ngày càng tỏa sáng rực rỡ, hắn là con của gia chủ Thần Đạo Gia, nên nhiều người gọi là Thần Đạo Gia Chi Tử, đôi khi có người bỏ đi chữ gia, trở thành Thần Đạo Chi Tử, đây là cỡ nào danh hiệu!
Ngoài ra Nguyên Sa còn là đệ tử của Bắc Ngạo tướng quân, mặc dù Bắc Ngạo tướng quân chưa từng dạy dỗ, nhưng kế thừa di sản của một vị phong thần lão tướng quân, cũng là lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Ngày xưa Nhật Nguyệt Song Kiệt, Nguyên Sa càng ngày càng tỏa sáng, Dạ Tuyết thì ảm đạm phai mờ, gần đây Dạ Tuyết ít xuất hiện hơn, nghe nói là thường xuyên bế quan.
Vòng thi thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai nhanh chóng được tiến hành.
Tôn Kỳ nhìn vào tấm thẻ, hiện số 1245.
Hắn mỉm cười, không biết nạn nhân đầu tiên của mình là ai.
Trên sân đấu, đối diện với Tôn Kỳ là một lão học viên, sở dĩ gọi là lão bởi vì vị này tóc đã điểm hoa râm, mặt còn già hơn cả mấy vị phong thần hắn gặp.
Tôn Kỳ chắp tay chào, sau đó mỉm cười nói:
“Lão tiên sinh lạc đường sao? nhà dưỡng lão thế nhưng đi bên kia.”
Hắn trong lời đầy vẻ mỉa mai, đây là trước công tâm sau công phạt .
Tên kia phì phò thở ra tức giận, hiển nhiên là bị chọc vào nỗi đau.
“Thẩm Văn, ngươi đừng quá đáng! nếu không phải do dịch đen kia, ta đâu đến nỗi này.
Ngươi tu luyện nguyện lực, cũng chẳng tốt đẹp gì mà nói ta.
Ta tương lai còn có thể khôi phục, còn ngươi chắc chắn tương lai vô minh.”
Tôn Kỳ nghe một liền đoán ra mười, đại khái là tên này xui xẻo bị dịch đen dính vào, không chết nhưng bị thôn phệ không ít bản nguyên sinh mệnh.
Xem ra giám khảo lựa chọn cặp đấu cùng là có ý đồ.
Khổ gặp khốn!
“Nhìn lão tiên sinh run run sắp đổ, có cần ta cho mượn cây gậy.” Tôn Kỳ mặc kệ hắn nói gì, tiếp tục công tâm.
“Thẩm Văn, tên khốn kiếp!” tên này tức giận bốc khói.
“Ta, Đông...”
“Được rồi! nhân vật phụ không cần giới thiệu, không ai nhớ ngươi đâu!” Tôn Kỳ lạnh nhạt, trong lúc nói thân hình đã phóng tới.
Tên này phản ứng vội lấy ra tấm thuẫn.
Răng rắc… Tôn Kỳ nắm đấm xuyên thủng tấm thuẫn, xoáy vào bụng, đánh hắn bay như tên bắn ra khỏi sân đấu, dính người vào trên vách tường.
Tôn Kỳ thổi nắm đấm, hỏi trọng tài:
“Thắng sao?”
Trọng tài nhìn hắn, ánh mắt chán ghét không trả lời, trên sách phếch dòng chữ: Thẩm Văn thắng!
Tôn Kỳ bước xuống sân đấu, một lúc sau bọn Ngọc Ly tới hỏi chuyện.
Lần thi trước, bọn họ không là gì, nhưng lần này thực lực tương đối tốt, đều vượt qua vòng đầu.
Trần Kỷ còn lớn tiếng cá cược xem, nàng và hắn ai có thể tiến sâu hơn, xem ra nàng rất tự tin vào sự tiến bộ của mình.
Tôn Kỳ tất nhiên không thể từ chối, dù tiền cược chỉ có 50 điểm nhưng mà cũng là điểm, hắn sẽ không bỏ qua.
Ngược lại với Trần Kỷ thì đây là số điểm không nhỏ, nàng phải làm không ít nhiệm vụ mới có được.
Nàng đây là muốn lợi dụng Tôn Kỳ, kiếm nhanh một khoản.
Trận thứ hai, Tôn Kỳ gặp lại người quen Công Tôn Tiên.
Lại là cặp đấu sắp xếp dựa trên mối tương đồng, cả hai cùng tu luyện nguyện lực và cùng Liên Tinh cảnh.
Công Tôn Tiên gặp Tôn Kỳ mặt xám như tro.
Tôn Kỳ cười cười nhìn hắn, không nói lời nào, trong tay xuất hiện hai viên cầu nhỏ, đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay.
Công Tôn Tiên sắc mặt trầm trọng, suy nghĩ một thoáng, hắn vẫn là không vượt qua được ác mộng lần trước, giơ tay nói:
“Học trò nhận thua!”
Sau đó bước nhanh xuống đài.
Vị trọng tài lắc đầu, bậc này tâm tính, chỉ sợ cả đời sẽ chết tại cảnh giới này, thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám chiến, những người này lên chiến trường cũng chỉ làm gánh nặng.
Thần tộc tổ chức thi xếp hạng, đâu phải vì rảnh rỗi.
Bọn họ muốn rèn luyện học viên.
Đánh nhau càng kịch liệt càng tốt, gãy tay gãy chân, tàn phế… bọn họ đều có thể cứu về.
Nhưng nếu không có tinh thần chiến đấu thì chẳng ai cứu được.
Hắn phếch nhẹ lên thư quyển: Thẩm Văn thắng.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng trở về chỗ.
Trần Kỷ ở dưới nhìn hắn hằm hằm, không phục tí nào, nàng thế nhưng phải vất vả đánh nhau với qua được trận hai, còn tên này cứ như vậy chiến thắng.
“Ngươi lại giở trò gì?” Trần Kỷ hỏi.
“Ta có làm gì đâu? là hắn tự chịu thua đấy thôi.” Tôn Kỳ nhún vai thản nhiên.
“Chưa đánh cái gì sao hắn có thể nhận thua?” Trần Kỷ tra hỏi.
“Ai biết được.
Có thể do hắn cảm thấy có lỗi vì gián tiếp khiến ta bị phế.” Tôn Kỳ tìm đại một lý do.
Trần Kỷ nhíu mày: có thật không? nàng nhìn hắn chằm chằm, không cảm giác được hắn nói dối.
Buồn cười! hắn chính là chuyên gia nói dối, nàng có thể nhìn ra sao!
Được rồi! hắn lần trước đã đứng vị trí 1000, thắng qua mấy vòng này cũng là bình thường.
Trận đấu thứ ba bắt đầu.
Đối thủ của Tôn Kỳ thế nhưng là một người trẻ tuổi, trên trán có một nốt chu sa, hắn bước lên đài, phía dưới rất nhiều người hò reo ủng hộ.
Xem ra danh tiếng rất lớn.
Nghe tiếng hô thì mọi người gọi hắn là Thượng Quan Du, có biệt danh là Tam Nhãn Thần Đồng, có lẽ vì nốt chu sa trên mi tâm.
Sinh cách đây 100 năm, khá mới.
Thượng Quan Du sinh ra trên trán đã có nốt chu sa, có trưởng bối kiểm tra qua nói đây là thần nhãn chưa mở, sau này tu đạo mở ra thần nhãn, chắc chắn khó lường, tiền đồ vô lượng.
Hắn chính là viên tân tinh sáng nhất cùng lứa, tính đến cả mấy lứa trước có lẽ chỉ có vài người như Nguyên Sa, Dạ Tuyết có thể sánh vai.
Hai bên đứng trên đài, chưa chào hỏi thì Thượng Quan Du lên tiếng:
“Ngươi là Thẩm Văn, xếp thứ 1000?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Tốt! ngươi là hạt giống đầu tiên ta loại.” Thượng Quan Du cười nói như không, không hề quan trọng đối thủ trước mặt là hạng 1000.
Những người đã lọt vào vòng xếp hạng lần trước đều được xếp là hạt giống lần này, tất nhiên có một vài người đã thành nhất dực không có tham gia.
Thứ tự hạt giống sẽ được đẩy lên, theo lẽ Tôn Kỳ sẽ không xếp thứ 1000, nhưng do hắn biểu hiện quá tệ.
Một số người như Nguyên Sa không vào vòng xếp hạng nhưng biểu hiện tốt trở thành hạt giống, thứ tự cao hơn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ trợn mắt, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nhìn thái độ của Tôn Kỳ, Thượng Quan Du không lấy làm ngạc nhiên.
“Ngươi có thể không phục, nếu ngươi không tu nguyện lực, ta còn tôn trọng ngươi một chút, nhưng mà… thôi bỏ đi! Ta lười nói với ngươi.
Ngươi muốn tự đi xuống hay bò đi xuống.”
Tôn Kỳ nhìn hắn, hai khóe môi từ từ cong lên, không những không giận mà nụ cười còn kéo cực đại.
“Nhóc con! gặp học huynh không chào! ăn nói vô lễ.
Ngươi không được dạy sao?”
“Nhóc con?” Thượng Quan Du biết Tôn Kỳ đang công tâm, nhưng hoàn toàn không bận tâm, đây là thực lực mang đến tự tin cho hắn.
Hắn cũng nở nụ cười:
“Thứ nhất muốn làm học huynh thì phải được xác định bằng thực lực, không phải bằng tuổi tác.
Thực lực ngươi không được.
Thứ