Dạ Tuyết nghe yêu cầu của Tôn Kỳ mà giận run người, nhưng vì Đạo Chủng, nàng cắn răng chấp nhận.
Sau một lúc tự gây mê bản thân, nàng lí nhí cất tiếng:
“Sư thúc!”
“Hả? gì cơ!” Tôn Kỳ dỏng tai, giả bộ không nghe.
“Sư thúc! được chưa!” Dạ Tuyết hét vào mặt hắn, khóe mắt long lanh.
“Tốt, tốt, tốt.” Tôn Kỳ vỗ đầu nàng, cười sung sướng.
Dạ Tuyết hất tay, gằn giọng:
“Giao ra đây!”
“Giao gì chứ!” Tôn Kỳ làm vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi muốn nuốt lời!?” Dạ Tuyết nghiêm giọng.
“Ta cũng không nói ngươi gọi sư thúc ta sẽ giao cho ngươi.
Vả lại ngươi gọi sư thúc là thiên kinh địa nghĩa, còn cần phải điều kiện sao?” Tôn Kỳ nhún vai.
“Ngươi dám lừa ta!” Dạ Tuyết tức giận rút kiếm: “Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi.”
Tôn Kỳ vừa chạy vừa la:
“Bớ người ta! giết người! có người khi sư diệt thúc.”
Hai bọn họ chạy lòng vòng.
Đám Thần tộc nhìn thấy chỉ có lắc đầu, tránh xa.
Hai tiểu quái này tốt nhất không nên đụng vào.
Mấy ngày sau, bọn họ trở về lục đảo trùng thiên.
Dạ Tuyết vừa về tới thì đã có một nhóm người ra đón, dẫn đầu là một vị thanh niên, thư sinh nho nhã, phong thái trác tuyệt, nhìn thấy nàng, hắn tiến lên, lo lắng hỏi:
“Ta nghe nói Băng Nguyên xảy ra chuyện, ta rất lo lắng, thấy muội an toàn trở về, ta vui lắm.”
“Muội không sao?” Dạ Tuyết lạnh nhạt trả lời.
“Nếu không phải vì đang phải làm việc cho sư tôn, ta đã ngay lập tức chạy tới chỗ muội.” vị thanh niên này thở dài.
Tôn Kỳ thấy cảnh này thì đứng nép sang một bên, không cần thông minh cũng đoán ra lại một tên nữa muốn trồng hoa si.
Tên này là Lý Tu, sư tôn của hắn là Vạn Pháp Chí Tôn, điện chủ Vạn Pháp Điện.
Vạn Pháp Chí Tôn uy danh và quyền lực cực lớn, ông ấy khai sáng rất nhiều loại đạo pháp, là người đóng góp nhiều nhất cho Vạn Pháp Điện.
Ông ấy học thức uyên bác, tinh thông vạn đạo bởi vậy mới có danh xưng Vạn Pháp.
Mọi người từng đặt Vạn Pháp và Hàn Thuyên nên cân đo, rất khó để nói ai giỏi hơn.
Vậy nên Thần tộc có lưu truyền câu nói: trước Hàn Thuyên, sau Vạn Pháp.
Bởi vậy thân phận Lý Tu siêu nhân, hắn có tư cách theo đuổi Dạ Tuyết, nàng cũng không thể thẳng thừng từ chối hắn.
Lý Tu huyên thuyên khiến Dạ Tuyết khó chịu, nàng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chỉ mong nhanh kết thúc.
Lý Tu không để ý đến cảm xúc của Dạ Tuyết, vẫn đang phô trương sự ưu việt của bản thân.
Sau đó, hắn phất tay, thuộc hạ đưa lên một chiếc hộp.
Lý Tu tươi cười nói:
“Tuyết muội không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị cho muội sẵn một cái Tuyết Chủng.”
Tôn Kỳ nhìn cái hộp này thì tròn mắt, hắn hiểu ra.
Thì ra kẻ mua lại Tuyết Chủng chính là tên Lý Tu này.
Lý Tu liếc mắt, để ý thấy cảm xúc của Tôn Kỳ, nhếch mép cười:
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề.” Tôn Kỳ nhún vai.
Lý Tu cười khinh thường, mọi người có thể sợ Tôn Kỳ, ngại thân phận của hắn.
Nhưng mà hắn thân phận cũng siêu nhiên, sư tôn của hắn so với Hàn phu tử một chín một mười, có thể nói là mỗi người một sắc, không phân hơn kém.
Dạ Tuyết được tặng đồ thì từ chối khéo, nàng thế nhưng không thiếu Tuyết Chủng, nếu muốn nàng đã sớm có.
Thứ nàng muốn là Tứ Cực Đạo Chủng.
“Một cái Chủng nuôi cũng xứng với Tuyết muội sao?! ngươi đánh giá mình quá cao, hay đánh giá Tuyết muội quá thấp.” đúng lúc này đằng sau có tiếng nói vang lên.
Mọi người quay nhìn, ngạc nhiên, kẻ lên tiếng không ngờ lại là Nguyên Sa, hắn không phải theo Lý Bôn tướng quân lên chiến trường rèn luyện sao?
Như để trả lời thắc mắc của mọi người.
Nguyên Sa lên tiếng:
“Ta trên chiến trường lập công, được mấy ngày nghỉ phép, vừa hay có món đồ tặng muội.”
Nguyên Sa đơn giản vài câu, lại khiến mọi người chấn động.
Hắn mới lên chiến trường bao lâu vậy mà đã lập công! Nguyên Sa đúng là không tầm thường.
“Nguyên Sa, ngươi cũng dám nói ta.
Đừng cho rằng ngươi là nhi tử của Thần Đạo gia chủ, kế thừa Bắc Ngạo tướng quân thì đã to.
Sư tôn của ta thế nhưng là Vạn Pháp Chí Tôn.” Lý Tu khinh miệt nói.
Nguyên Sa liếc hắn, lạnh nhạt nói:
“Ta dựa vào chính ta.
Không như ngươi chỉ biết dựa vào sư tôn.”
“Hừ!” Lý Tu tức giận, một bước tiến lên, khí tức tràn lan, dựa trên khí tức có thể đoán hắn đã tam dực.
Tất nhiên không phải bình thường tam dực.
Mọi người đều nhao nhao bị ép lui, duy chỉ có Dạ Tuyết, Tôn Kỳ và Nguyên Sa là vẫn đứng yên.
Nhưng mọi người cũng không cho rằng ba bọn họ thực lực ngang nhau vì sức ép chủ yếu dồn lên Nguyên Sa.
Nguyên Sa bây giờ đã không phải là Nguyên Sa lúc trước, trải qua chiến trường rèn luyện, tầm mắt hắn mở rộng, đạo tâm thông thấu, ý chí kiên cường sắc bén.
Lý Tu cười nhạt không coi ra gì, nắm đấm liền bay ra, phá vỡ không khí.
Đây là Chấn Không Quyền, một trong những pháp mà Vạn Pháp Chí Tôn sáng tạo.
Oanh! không khí nổ bể, nắm đấm ngay sát mặt Nguyên Sa thì dừng lại, thổi bay tóc mái của hắn.
Nguyên Sa vẫn đứng tại chỗ, không sợ không hãi, không nháy mắt đến một cái.
Sau một thoáng tĩnh lặng, Lý Tu thu đấm, cười cười:
“Ngươi nên cảm ơn luật pháp, nó đã bảo vệ ngươi.”
“Ngươi cũng nên cảm ơn luật pháp, nó vừa bảo vệ ngươi.” Nguyên Sa trả lời, cường thế cứng rắn.
Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, lời này hình như là của ta mà, các ngươi mượn dùng cải biến mà không xin phép gì cả.
Lý Tu cười cười thu lại khí thế, hỏi:
“Ta muốn xem ngươi có đồ gì tặng cho Tuyết muội.”
Nguyên Sa không để ý hắn, đi đến trước mặt Dạ Tuyết, nâng lên hộp gỗ, ân cần nói:
“Tặng muội!”
“Ta không dám nhận.” Dạ Tuyết đẩy tay từ chối.
“Đừng từ chối vội, xem đã.” Nguyên Sa mỉm cười, mở ra hộp gỗ.
Một cỗ khí tức băng hàn lan tỏa, mọi người ghé mắt xem, ngạc nhiên, là một cái Băng Chủng đang ngủ say.
“Đây là Băng Chủng, ta bắt được trên chiến trường.
Tặng muội!”
Mọi người nghe lời này thì biết đây chính là Băng Chủng tự nhiên, so với Băng Chủng nuôi của Lý Tu thì đúng là quý giá hơn trăm lần.
Đồ ai cao ai thấp đã được chứng minh.
Lý Tu bực bội ra mặt.
“Ta không dám nhận.” Dạ Tuyết vẫn từ chối.
Nghĩ do nàng ngại, Nguyên Sa thêm lời:
“Cũng không có gì quý giá, muội đừng từ chối.
Đây là ta bắt được, nghĩ bản thân không dùng, nhớ đến muội tu luyện băng đạo, liền bảo kiếm tặng anh hùng.”
“Đa tạ, nhưng ta không thể nhận được.” Dạ Tuyết từ chối, từ khi biết đến Tứ Cực Đạo Chủng, nàng chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến thứ khác, nhất là Tứ Cực Đạo Chủng lại đang rất gần tay.
Các bên cứ như thế vùng vằng.
Tôn Kỳ cảm thấy hết vui, hắn bỏ đi.
Dạ Tuyết thấy hắn đi, vội chạy theo lớn tiếng:
“Sư thúc, đợi chút!”
Lý Tu và Nguyên Sa ánh mắt sắc bén, đây là bị từ chối rồi, đã thế nàng còn chạy theo một tên không ra gì.
Dạ Tuyết đây là muốn di họa cho Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ quay đầu, tròn mắt, từ bao giờ lại ngoan như vậy nhưng khi thấy ánh mắt mọi người, hắn biết không ổn.
Chạy mau!
“Ta có chuyện quan trọng phải đi trước.”
“Sư thúc khoan đã, Tuyết Nhi tu luyện có chỗ không hiểu cần sư thúc giải đáp, mời sư thúc đến đệ lục đảo.” Dạ Tuyết bám theo không buông.
“Hỏi sư phụ ngươi đi, cái này ta kém.” Tôn Kỳ toát mồ hôi, ngươi xưng hô như vậy mà muốn ta chết đây mà.
“Sư tổ đã dạy: học không bằng hành, chỉ có sư thúc mới có thể cùng Tuyết Nhi qua chiêu, sư phụ không thể.”
“Không đi!” Tôn